Thẩm Tùng An trên đường tới vẫn luôn gọi cho Chiêm Ngọc nhưng vẫn không ai nghe, lo lắng đối phương gặp chuyện gì nên chạy ra bãi đỗ xe.
Quả nhiên, anh vừa đến liền thấy Chiêm Ngọc bị người ta nắm tay ấn trên xe mà kiệt lực giãy giụa.
Một màn này làm sắc mặt anh lạnh căm, bước nhanh tới chế trụ bả vai đối phương, đối phương ăn đau liền buông Chiêm Ngọc ngay sau đó anh nhanh nhẹn ném người.
Vừa rồi ở sau lưng không thấy rõ diện mạo người này, hiện tại thấy mới phát hiện nguyên lai là Vệ Thu Dung.
Thẩm Tùng An cũng không biết Chiêm Ngọc cùng Vệ Thu Dung bởi vì cái gì mà chia tay nhưng hành động vừa rồi của Vệ Thu Dung làm anh thập phần không vui, hàn ý đáy mắt càng nặng.
Mà Vệ Thu Dung cũng nương đèn đường nơi xa nhận ra Thẩm Tùng An.
Lại nói hắn ta cùng Thẩm Tùng An kỳ thật cũng không tính quen biết, ngay từ đầu hắn ta chỉ biết đối phương là minh tinh chưa từng có giao thoa, bất quá năm trước đối phương cự tuyệt làm đại ngôn cho công ty sản phẩm điện tử Vệ gia bọn họ mà không hề có đường thương lượng.
Hắn ta sở dĩ có thể dưới tình huống đối phương mang khẩu trang mà nhận ra là ai bởi vì trong khoảng thời gian này đối phương từng có nhiều tiếp xúc với Chiêm Ngọc, hắn ta cũng lưu ý một ít.
Thấy Thẩm Tùng An che chở Chiêm Ngọc, Vệ Thu Dung có một loại cảm giác hai người trước mặt là một đôi mà hắn ta là người ngoài. Loại ý thức này làm hắn ta cực kỳ không thoải mái, bé con lúc trước ở trong ngực mình làm nũng, lúc này lại được người đàn ông khác giấu sau lưng hắn ta sao mà chịu nổi.
Sắc mặt hắn ta càng ngày càng âm u, nhìn chằm chằm Chiêm Ngọc phía sau Thẩm Tùng An, giọng trầm mang theo dục vọng chiếm hữu nồng hậu nói: "Tiểu Ngọc, lại đây."
Giọng điệu mệnh lệnh trong miệng hắn ta làm Thẩm Tùng An nhíu mi, lệ khí chợt lóe qua đáy mắt vẫn che trước người Chiêm Ngọc, giọng lãnh đạm hỏi: "Cậu đang nói vô nghĩa gì thế?"
"Cùng mày có quan hệ hả?" Vệ Thu Dung táo bạo nhìn anh một cái, tiến lên muốn kéo tay Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc theo bản năng lui lại nhưng sau lưng hắn là cửa xe căn bản không đường thối lui.
Mắt thấy tay Vệ Thu Dung sắp đụng tới góc áo, giây tiếp theo Thẩm Tùng An chế trụ tay Vệ Thu Dung cùng thời gian một tay của Vệ Thu Dung hung hăng định đánh qua mặt Thẩm Tùng An.
Nắm đấm vừa hung lại tàn nhẫn, Thẩm Tùng An phản ứng càng nhanh hơn một bước so với hắn ta, một tay mở ra vững vàng chặn nắm đấm sau đó dùng sức đẩy người ra.
Vệ Thu Dung vốn uống nhiều rượu bị anh đẩy lùi lại vài bước, thiếu chút nữa lại té ngã lần nữa, vừa đứng ổn lại tiếp tục nhào lên.
Lúc này Thẩm Tùng An không lại lưu tình, tay mắt lanh lẹ chế trụ cổ tay của hắn ta, ngay sau đó cổ tay linh hoạt lật tay hắn ta lộn ra sau lưng, một cái xoay người ấn mặt hắn ta lên động cơ.
Cánh tay truyền đến đau đớn làm Vệ Thu Dung hô nhỏ một tiếng, biểu tình có chút vặn vẹo: "Thằng chó, buông tao ra!"
Thẩm Tùng An lại ấn tay hắn ta một phen, cúi đầu nhìn hắn ta hỏi ngược lại: "Vừa rồi Chiêm Ngọc bảo cậu buông, cậu không nghe thấy hả?"
Dưới động tác của Thẩm Tùng An, Chiêm Ngọc nghe thấy cánh tay Vệ Thu Dung truyền đến tiếng vang rất nhỏ, nhớ tới trước đó mẹ từng đề qua Thẩm Tùng An từng là quán quân thi đấu võ ở thời thanh thiếu niên, sợ anh bẻ gãy tay Vệ Thu Dung hô một tiếng: "Thẩm ca!"
Thẩm Tùng An nghe thanh âm cậu, thu lực đạo, quay đầu nhìn về phía cậu: "Sao?"
"Thả anh ta ra." Chiêm Ngọc nói.
Thẩm Tùng An không khó xử Vệ Thu Dung, buông lỏng tay thối lui hai bước.
Vệ Thu Dung được tự do, mặt đen cử động cánh tay, nhìn chằm chằm Thẩm Tùng An trong ánh mắt đều là âm trầm tức giận, nắm tay đến phát ra tiếng rắc rắc.
Chiêm Ngọc cùng hắn ta ở bên nhau ba năm sao không biết hắn ta lúc này thẹn quá thành giận, sợ là đối Thẩm Tùng An ghi hận.
Nhưng này cùng Thẩm Tùng An có quan hệ gì chứ? Đối phương bất quá là chịu mình liên lụy thôi.
"Vệ Thu Dung."
Cậu nhìn Vệ Thu Dung, trong mắt toàn là thất vọng: "Anh chừng nào mới có thể tự đảm đương một chút? Tại đoạn cảm tình này, tôi không có lỗi người phản bội là anh, anh có tư cách gì mà bảo tôi tha thứ cho anh?"
Sắc mặt Vệ Thu Dung cứng đờ: "Tiểu Ngọc, anh......"
"Anh mỗi lần xin tôi tha thứ cũng là một lần nhắc nhở chuyện anh làm sau lưng tôi."
Cho dù chia tay, Chiêm Ngọc cũng chưa từng hối hận cùng oán hận Vệ Thu Dung bởi vì cảm tình ba năm không phải giả, vui sướng cũng từng tồn tại chân thật, đối phương cũng từng phủng cậu trong lòng.
Nhưng trong khoảng thời gian này tới dây dưa lại làm cậu thấy mệt mỏi mà trong lòng chưa bao giờ từng có.
Hít một hơi thật sâu, cậu áp phần ướt át dâng lên khoé mắt, nhìn Vệ Thu Dung nói: "Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi, liền không cần tìm tới buông tha tôi đi."
"Tiểu Ngọc!" Vệ Thu Dung duỗi tay muốn kéo cậu bị cậu tránh đi, lòng bàn tay tóm lấy hư không.
Chiêm Ngọc chú ý tới nơi xa có người đi qua bên này, không muốn phiền toái không cần thiết, duỗi tay kéo kéo tay áo Thẩm Tùng An, giao chìa khóa xe cho anh thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi".
Thẩm Tùng An che chở cậu lên xe, sau đó vòng đến ghế điều khiển kéo cửa xe theo ngồi lên.
Xe chậm rãi rời đi, Vệ Thu Dung đứng tại chỗ, muốn đuổi theo nhưng chân lại không di chuyển một bước, bên tai không ngừng vọng lời Chiêm Ngọc mới nói.
—— Người phản bội là anh, anh có tư cách gì mà xin tôi tha thứ?
—— Không cần lại đến tìm tôi buông tha tôi đi.
—— buông tha tôi đi.
—— buông tha tôi đi.
Màn đêm yên tĩnh hạ xuống, hắn ta ngơ ngẩn nhìn hướng xe rời đi.
Sau một hồi, hầu kết nhẽ nhúc nhích, cuối cùng phát ra một tiếng nức nở khó nhịn.
Hắn ta biết, lúc này mình thật sự mất đi.
......
Thẩm Tùng An lái xe ra vườn trường Z đại, trong lúc này hai người đều ăn ý không có ra tiếng.
Sau một lúc lâu, anh lên tiếng đánh vỡ an tĩnh: "Xin lỗi."
Cùng lúc đó, Chiêm Ngọc cũng lúc mở miệng: "Xin lỗi."
Hai người đều vì đối phương xin lỗi sửng sốt, lại đồng thời mở miệng: "Sao lại nói vậy?"
Liên tiếp hai lần trăm miệng một lời, làm không khí nguyên bản có chút hòa hoãn.
Chiêm Ngọc cười nhợt nhạt một cái, nói: "Thẩm ca, vừa rồi cho anh thêm phiền toái, may mắn không có những người khác bằng không đối với anh ảnh hưởng không tốt."
Cái hắn gọi là ảnh hưởng, Thẩm Tùng An cũng không để ý, nếu vừa rồi mình tới muộn, không bảo vệ Chiêm Ngọc, mới là không nên.
"Không cần để ý." Thẩm Tùng An nói, "Còn đi xem phim không?"
"Vì cái gì không đi?" Chiêm Ngọc khó hiểu hỏi, nói xong mới phản ứng lại đối phương lo lắng cảm xúc mình bị Vệ Thu Dung