Chúng ta chia tay đi.
Thời điểm Chiêm Ngọc nói ra những lời này, phản ứng đầu tiên của Vệ Thu Dung là mình nghe lầm: "Cái gì?"
Chiêm Ngọc biết hắn nghe rõ, cũng không nói lần thứ hai.
"Không phải...... Tiểu Ngọc, em đang nói cái gì?" Vệ Thu Dung khó hiểu, vẫn cho rằng Chiêm Ngọc tức giận, hạ thấp thanh âm xin lỗi, "Anh biết sai rồi, lần sau nhất định không uống rượu, ai mời rượu anh cũng từ chối!"
"Em có phải trách anh gần đây bận quá đúng không? Đều là Dung ca sai, bất quá hạng mục đã nói xong, kế tiếp có thể ở cùng với em thật tốt."
"Đừng nóng giận được không? Nha?"
"Tiểu Ngọc?"
Vệ Thu Dung dỗ một hồi, phát hiện Chiêm Ngọc như cũ không hé răng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc không có tia buông lỏng. Ý thức được Chiêm Ngọc không phải nói giỡn, cười trên mặt hắn chậm rãi tắt, nhìn Chiêm Ngọc, không rõ mà hỏi: "Lặp lại lần nữa?"
"Chúng ta chia......"
"Không có khả năng!"
Vệ Thu Dung căn bản không có để Chiêm Ngọc có cơ hội nói hai chữ kia lần nữa, hắn ném bình hoa trang trí bên cạnh, đồ sứ quý báu tinh xảo, "Loảng xoảng" một tiếng vỡ trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
Giống như tình cảm giữa bọn họ.
Ánh mắt Chiêm Ngọc dừng trên mảnh nhỏ của bình hoa ở mặt đất, thấp giọng nói hết lời: "Chia tay đi."
Vệ Thu Dung bỗng từ trên sô pha đứng lên, hai bước liền đứng trước mặt Chiêm Ngọc, trong giọng nói mang theo không dám tin: "Em có biết em đang nói cái gì hay không?!"
Hắn chưa từng nghĩ tới hai chữ này sẽ từ trong miệng Chiêm Ngọc nói ra, rõ ràng thời điểm buổi sáng ra cửa còn tốt, như thế nào đột nhiên chia tay?
Vệ Thu Dung thấy cậu ngửa đầu nhìn mình, ngăm đen thanh thấu trong hai mắt để lộ sắc mặt âm trầm của hắn.
Người cùng Vệ Thu Dung quen, mặc kệ đồng bọn hợp tác hay đối thủ thương nghiệp, đều biết hắn người này lòng dạ sâu đậm, hỉ nộ vô thường.
Nhưng đây là Vệ Thu Dung bên ngoài, trước mặt Chiêm Ngọc, hắn chưa bao giờ lộ tính nết xấu của mình. Hắn sợ sẽ làm Chiêm Ngọc sợ, lo lắng Chiêm Ngọc sợ mình.
Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt Chiêm Ngọc lộ bộ dáng âm trầm thậm chí cực giận, toàn bộ vì hai chữ trong miệng Chiêm Ngọc.
Kỳ thật trong nháy mắt lúc hắn quoăng bình hoa rơi, Chiêm Ngọc xác thật kinh hách, nhưng thực mau liền bình tĩnh lại, đối Vệ Thu Dung gật gật đầu, tỏ vẻ biết.
Vệ Thu Dung không xem nhẹ cảm xúc chợt lóe qua của cậu, biết cậu bị bộ dáng mình dọa tới rồi, trong lòng thầm mắng mình một tiếng, thu liễm tức giận lộ ra ngoài, tiếp tục thấp giọng: "Xin lỗi, không dọa đến em chứ? Em cùng anh vì sao phải chia tay? Là anh làm chuyện gì làm em không vui? Em mắng anh, anh sửa."
Chiêm Ngọc như cũ lắc đầu.
Cậu bộ dáng dầu muối không ăn, chắc đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Vệ Thu Dung không dám tin mà nhìn cậu: "Tiểu Ngọc, tình cảm nhiều năm giữa chúng ta, em một lý do cũng không nói liền chia tay?!"
"Anh không đồng ý!"
Vệ Thu Dung có chút bực bội đi vài bước, chém đinh chặt sắt nói*: "Anh không đồng ý chia tay, chúng ta không thể chia tay!"
(*chém đinh chặt sắt: nói một cách chắc chắn, không bỏ qua...)
Hắn phản ứng cũng trong dự kiến Chiêm Ngọc, tình cảm nhiều năm của hai người, nếu không nói rõ ràng, lấy tính Vệ Thu Dung, sao có thể cùng cậu chia tay.
Nghĩ đến đây, cậu khẽ thở dài một tiếng, nhìn Vệ Thu Dung nói: "Rạp hát lớn Arthur."
Cậu còn chưa nói xong, sắc mặt Vệ Thu Dung liền thay đổi, trong khiếp sợ mang theo hoảng loạn, theo bản năng nhớ tới cuộc gọi buổi chiều của Chiêm Ngọc, tâm tư trăm chuyển, phỏng đoán Chiêm Ngọc hôm nay đi rạp hát lớn Arthur, vừa lúc đụng phải hình ảnh mình cùng nữ nhân khác ở bên nhau.
Thời gian ngắn ngủn vài giây, hắn áp tất cả hoảng loạn cùng bất an xuống dưới, cười nói: "Hôm nay cùng Vưu tổng tập đoàn Húc Thân đi một chuyến tới rạp hát lớn Arthur, Tiểu Ngọc cũng đi? Anh......"
Hắn không biết Chiêm Ngọc hôm nay mặc đồ nữ, cho nên căn bản không nghĩ đến Chiêm Ngọc đụng phải hắn không phải như hắn suy nghĩ là ở đại sảnh rạp hát.
Hắn nói nói, dưới ánh mắt thất vọng của Chiêm Ngọc dần dần im lặng, lời nói dối cũng bịa không nổi nữa.
Chiêm Ngọc không nghĩ nói trắng ra, làm đối phương nan kham, nhưng thấy hắn tới giờ phút này vẫn lừa gạt cậu, không khỏi thất vọng tột đỉnh, cũng không muốn nói thêm nữa.
Cậy duỗi tay cầm di động, mở khóa, click mở một tệp ghi âm ở bên trong, đặt trước mặt Vệ Thu Dung.
Vệ Thu Dung nguyên bản khó hiểu, nghe ghi âm truyền ra một tiếng "Vệ tổng", cả người chấn động, cả người đều ngây, lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là nhào qua lấy tay che tai Chiêm Ngọc, lời nói nôn nóng: "Đừng nghe, Tiểu Ngọc đừng nghe!!"
Hắn không nghĩ để những thanh âm dơ bẩn đó, làm bẩn bảo bối của hắn.
Chiêm Ngọc tùy hắn che lại tai mình, tắt ghi âm, nhẹ giọng nói: "Chính là hôm nay em, đã nghe qua nha."
Em đã nghe qua, hiện tại che tai, còn có ích lợi gì đâu?
Thanh âm khi cậu nói những lời này, nhẹ cực kỳ, mang theo giọng mũi áp chế rõ ràng đã không khống chế được rồi, như ngàn cân thạch đá đè nặng lòng Vệ Thu Dung, làm ngực hắn vừa đau lại buồn.
Buổi chiều Chiêm Ngọc gọi điện thoại, nội tâm hắn không ngừng áy náy, cũng đúng, hắn đối nữ nhân bên cạnh chán ghét không thôi, lập tức bỏ người rời đi nơi đó. Rời rạp hát, hắn bình phục, mới gọi cho Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc nói luyện đàn, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Lại không biết Chiêm Ngọc ở hiện trường.
Vệ Thu Dung không tưởng tượng bộ dạng Chiêm Ngọc lúc ấy là dùng tâm tình gì gọi điện cho mình, cậu lúc ấy có khóc hay không? Thời điểm cậu hỏi mình yêu hay không yêu cậu, mình trả lời như thế nào đâu?
Khoé mắt Chiêm Ngọc ửng đỏ, Vệ Thu Dung hận mình.
Tay hắn che tai Chiêm Ngọc, ôm mặt Chiêm Ngọc, liên thanh nói: "Là anh sai, anh hỗn đản! Em đánh anh cũng tốt, mắng anh cũng đúng, nhưng không thể chia tay, chúng ta không thể chia tay!"
Hắn vừa nói, một tay cầm tay Chiêm Ngọc, mặt lại gần: "Em đánh anh được không? Anh nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, anh chỉ yêu em, em tin tưởng anh, là anh sai, về sau không bao giờ tái phạm, được không?"
Lời nói, mang theo khẩn cầu rõ ràng, Chiêm Ngọc nhìn hắn, trong lòng chua xót không thôi.
Cậu cùng Vệ Thu Dung quen nhiều năm như vậy, tình cảm không phải giả, cậu tin tưởng Vệ Thu Dung yêu mình, chỉ là phân tình yêu