Từ quán ăn về nhà, Chiêm Ngọc nói với ba mẹ ngủ ngon rồi về phòng.
Hôm nay cậu ở bên ngoài cả ngày, tính lấy áo ngủ rồi tắm, lúc duỗi tay lấy quần áo, tầm mắt vừa lúc dừng trên khăn quấn nơi cổ tay.
Khăn bị áo lông che khuất một nửa, lộ ra một nửa cách văn màu cà phê.
Chiêm Ngọc duỗi tay kéo áo lông lên chút, lộ ra khăn tay hoàn chỉnh.
Đây là khăn tay thứ 3 cậu lấy ở chỗ Thẩm Tùng An, cùng hai khăn tay trước đó bất đồng, khăn tay này là cậu chủ động xin.
Nhìn khăn trên cổ tay, cậu không khỏi nhớ tới chiều này Thẩm Tùng An thay mình quấn khăn, hiện tại nhớ lại dáng vẻ chạy trối chết lúc ấy của mình thật mất mặt.
Rõ là chuyện gì cũng không có, cố tình lại bị mình xem là có vấn đề.
Chiêm Ngọc vì phản ứng ấu trĩ lúc ấy của mình bật cười một tiếng, xấu hổ lại buồn cười. Sau khi cười xong, cậu lại nghĩ tới mình muốn khăn tay của
Thẩm Tùng An, lại quên mất cảm ơn đối phương một tiếng, thật không nên.
Cậu thu tâm chuẩn bị tắm, một tay tháo khăn lại mở hộp đựng hai chiếc khăn khác.
Khăn tay trước đó đều đã giặt sạch, chúng được xếp thành hình vuông đặt chỉnh tề trong hộp. Một tấm màu xanh biển, bốn phía có hoa văn ám sắc đơn giản; một tâm màu đậm, viền là đồ văn đơn giản được thêu bằng sợi tơ màu bạc.
Giờ thêm một cái hôm nay cậu có, mỗi khăn tay ở viền đều thêu một từ ghép vần ——Shen.
Đây là chữ "Thẩm" trong tên Thẩm Tùng An .
Khăn tay làm bằng chất vải gì, Chiêm Ngọc không rõ lắm, chỉ biết xúc cảm tốt, sờ lên thoải mái, mặt trên thêu tinh tế, không cọ đau khi dùng.
Chiêm Ngọc muốn tìm logo nhãn hiệu, như vậy cậu cũng có thể mua quà đáp lễ là nhãn hiệu đối phương quen dùng. Rốt cuộc tặng đồ cho người ta thì nên quan tâm người ta thích cái gì.
Nhưng cậu lăn qua lộn lại, tìm tỉ mỉ một hồi lâu cũng không tìm thấy chỉ thấy mấy chữ trong tên Thẩm Tùng An.
Chiêm Ngọc thấy có chút đáng tiếc thả khăn lại, cậu đoán khăn tay hẳn là định chế phẩm đặc thù, quyết định ngày mai đi cửa hàng nhìn xem.
Đóng hộp, cậu giặt khăn mới rồi cầm áo ngủ đi tắm.
Tắm xong, lúc ra cậu phát hiện Thẩm Tùng An đã nhắn mấy tin WeChat bảo mình về nhà rồi.
Cách lúc bọn họ tách ở quán ăn đã hơn một tiếng, cậu cân nhắc lúc này Thẩm Tùng An mới đến nhà hẳn là ở rất xa liền thuận miệng hỏi một câu.
【 Chiêm Ngọc: Muộn thế á? Thẩm ca anh ở rất xa sao? 】
【 Thẩm ca: Lộc Nhung loan (*). 】
(*) loan: chỉ đôi, tròn, vòng quanh, núi cao đường quanh co uốn lượn,...
Chiêm Ngọc có thói quen sửa chữa ghi chú, quen Thẩm Tùng An cậu liền sửa lại ghi chú.
Lộc Nhung loan ngoại ô vùng Tây Nam có khu biệt thự, cách nơi bọn họ ăn đêm nay khá xa, nơi đó rời xa thành thị ồn ào náo động, phong cảnh thập phần mỹ lệ, có danh "Tiên cảnh núi rừng".
Chiêm Ngọc từng qua nơi đó một lần, ấn tượng khắc sâu.
Cậu khoang chân ngồi trên giường, tay cầm di động trả lời Thẩm Tùng An.
【 Chiêm Ngọc: Lộc Nhung loan hơi xa thật. 】
【 Chiêm Ngọc: Năm ngoái em qua núi Canaan một lần, phong cảnh đẹp vô cùng. 】
Núi Canan là một ngọn núi nơi sừng hươu loan vị, núi không quá cao nhưng diện tích rât lớn.
【 Thẩm ca: Trên núi ấy bạch quả bắt đầu rụng rồi, em muốn xem anh đưa em đi. 】
Năm trước Chiêm Ngọc qua núi Canaan xem bạch quả, chỉ là lúc ấy mới đầu tháng 10, lá bạch quả còn chưa vàng hết, chờ tới tháng 11 lá bạch quả vàng hết bắt đầu rụng thì lại ở nước Y.
Lúc này đã cuối tháng 10, mấy ngày trước