Chiêm Ngọc chú ý tới lúc mẹ nói mình với Thẩm Tùng An lên hot search, ba ở bên cạnh trộm trợn trắng mắt.
Có kinh nghiệm được Thẩm Tùng An mang lên hot search, Chiêm Ngọc thấy lên hot search cũng không kinh ngạc, cũng đoán được lên hot search trong lời mẹ nói có quan hệ với việc ăn cơm hôm qua.
Quả nhiên, cậu qua bên Nhan Lạp nhìn giao diện, là ảnh chụp bọn họ cùng Thẩm Tùng An đi ăn tối qua.
Hổ nhỏ giải trí V: #Thẩm Tùng An và một nhà Chiêm Ngọc ăn cơm #26 ngày, truyền thông tung tin nóng Thẩm Tùng An cùng ba người nhà Chiêm Ngọc đi ăn ở tiệm của anh. Trong ảnh chụp, mấy người Thẩm Tùng An từ biệt, từ biểu hiện của họ xem ra quan hệ rất thân mật, trước khi đi Thẩm Tùng An còn mở cửa cho Chiêm Ngọc, hành động săn sóc làm người hâm mộ.
Tin này có 9 bức ảnh, mỗi tấm mọi người đều cười, cuối cùng là một tấm
Thẩm Tùng An thay cậu mở cửa xe, cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Tùng An.
Bình luận dưới topic đã hơn hai vạn.
—— Giề giề giề?! Thẩm ảnh đế với Chiêm gia có quan hệ tốt thế á?
—— Mở cửa xe gì đó cũng thân sĩ quá đi!!
—— Không phải nói hai người là vì 《 Bài ca dạy Thanh Xuân 》 mới quen sao, thế nào lại đột nhiên gặp ba mẹ? Quan hệ tiến bộ cấp số nhân hả trời!!
—— Gặp ba mẹ...... Lời lầu trên nói thật khôi hài hhhh
—— Ba mẹ Tiểu Ngọc nhìn trẻ thật đấy, nhan giá trị người một nhà đều cao! Quả nhiên gen quyết định hết thảy!
—— Trong khoảng thời gian ngắn tui chẳng biết nên hâm mộ ai, thật muốn biết mà......
—— Tấm 9 ấy Thẩm ca mở cửa xe cho Tiểu Ngọc làm tui thấy có cảm giác CP (che mặt)
—— Ăn CP này!!! Giúp mở cửa xe thật sự quá ngọt, còn có ánh mắt hai người thật ngọt
—— Tuy có chút tà giáo nhưng tui vẫn muốn nói một câu, Thẩm ca và Tiểu Ngọc hai người này nhìn thật xứng!
............
Chiêm Ngọc thật sự có chút bội phục sức tưởng tượng của các fan, chỉ mở cửa xe thôi mà cũng nghĩ tới CP.
Chuyện mở cửa xe là sau khi ba mẹ lên xe, cậu nói tạm biệt với Thẩm Tùng An định mở cửa thì anh lại trước một bước, duỗi tay mở cửa cho cậu.
Ngay từ đầu cậu đối với hành động của Thẩm Tùng An cũng có chút kinh ngạc, sau lại nghĩ tới đối phương vốn dĩ thân sĩ cùng săn sóc liền thấy không có ý riêng.
Cậu click mở hot search Weibo, phát hiện cậu và Thẩm Tùng An không chỉ có một hot search.
#Thẩm Tùng An Chiêm Ngọc#
#Thẩm Tùng An thay Chiêm Ngọc mở cửa xe#
#Chiêm Ngọc đưa ba mẹ ăn cơm với Thẩm Tùng An#
Lúc cậu lướt Weibo, Nhan Lạp ở cạnh hỏi: "Thấy thế nào?"
Chiêm Ngọc nhìn ba không biểu tình ngồi đối diện, giọng điệu thành khẩn nói: "Con thấy mình trước mặt ba và Thẩm ca không xứng có tên."
Nhan Lạp biết cậu trêu chọc lời "Mẹ và idol lên hot search" mình nói, xì một tiếng bật cười, ôm cậu nói: "Đừng như vậy bảo bối à, mẹ vẫn yêu con hơn."
Giọng Chiêm Hồng Viễn cứng rắn: "Còn tôi thì sao?"
Nhan Lạp liếc mắt một cái, dùng loại giọng "Ông muốn mặt không" nói: "Vợ chồng già rồi còn hỏi cái gì?"
Chiêm Hồng Viễn: "......" Là tui không xứng có họ tên.
Ăn bữa sáng xong, Chiêm Hồng Viễn tới công ty, Chiêm Ngọc ngồi xem TV một lát với Nhan Lạp rồi cũng ra cửa.
Đã cuối tháng 10, nhưng mùa đông thành này tới chậm, ra cửa cậu chỉ khoắc áo gió mỏng.
Cậu lái xe tới cao ốc Vạn Bảo tính mua khăn tay cho Thẩm Tùng An.
Cao ốc Vạn Bảo ở trung tâm thành phố nơi tụ tập các nhãn hiệu đỉnh cấp, tuy không nhìn ra chất liệu với nhãn hiệu khăn tay Thẩm Tùng An, nhưng cũng đoán được giá không rẻ, mua quà cùng bậc mới biểu đạt lòng biết ơn của cậu.
Gia cảnh Chiêm Ngọc tốt, bản thân cậu cũng có năng lực kiếm tiền, chi phí ăn mặc ở trước nay đều cao, cậu cũng hiểu biết một ít về đồ xa xỉ. Tới cao ốc Vạn Bảo, cậu đi chỗ chuyên bán đồ Momo.
Momo là nhãn hiệu nước Y, nhà này chuyên thiết kế các hàng xa xỉ cao cấp phối đồ cho nam.
Trong ấn tượng của Chiêm Ngọc, Thẩm Tùng An thích khăn tay có phong cách đơn giản, thích màu lam đậm, cà phê, xám.
Tiếp thị dẫn cậu tới quầy khăn tay, trong tủ xếp khăn tay thành các hình thù.
Khăn tay xếp hoa đặt trong hộp tinh xảo, cậu không nhìn được toàn bộ vì thế chọn mấy cái tương đối hợp lý nhờ tiếp thị lấy ra xem.
Cậu chọn hai khăn tay, một là tơ lụa, một là bông kéo sợi, đồ án đều tương đối đơn giản hào phóng, trong đó có một khăn cách văn kinh điển của Momo.
Thẩm Tùng An đưa cho cậu khăn tay thứ nhất có cách văn màu lam thẫm, vì thế Chiêm Ngọc không chút do dự chọn cách văn kinh điển.
Lúc cậu chọn, di động trong túi vang lên, lấy ra thì thấy người gọi là Thẩm Tùng An.
Thẩm Tùng An gọi điện vì hot search sáng này, anh tỏ vẻ việc ba mẹ Chiêm Ngọc lên hot search làm anh thấy có lỗi.
Chiêm Ngọc nghe anh nói bảo người gỡ hot search, cười nói: "Mẹ em hẳn là muốn khóc."
Thẩm Tùng An không rõ nguyên do: "Hở?"
Một tiếng "Hở" này của anh thật nhẹ, là âm mũi, cách di động truyền đến như âm tiết đơn giản của đàn cello vọng lại, trầm thấp dễ nghe.
Chiêm Ngọc nói thái độ hưng phấn khi Nhan Lạp nhìn thấy hot search cho Thẩm Tùng An một lần, Thẩm Tùng An nghe xong cứng họng hồi lâu.
"Xin lỗi, là anh sai." Thẩm Tùng An nói, lúc anh xem hot search còn lo sẽ mang bối rối cho một nhà Chiêm Ngọc liền bảo Đàm Dĩnh tìm người gỡ hot search xuống, không nghĩ tới hảo tâm làm sai.
Chiêm Ngọc nghe anh xin lỗi, buông khăn chỉ điện thoại ra hiệu với tiếp thị bảo mình nhận điện, sau đó cầm di động đi.
Cậu dừng bên trái cửa, lúc này mới nói: "Thẩm ca anh không cần xin lỗi, em chỉ muốn nói với anh, mẹ em thật thích anh, ngày hôm qua trên đường về nhà bà còn rất vui vì có thể ăn cơm cùng anh."
Thẩm Tùng An dựa vào lan can ban công nghe Chiêm Ngọc nói mang theo ý cười. Anh muốn nói anh cũng vậy, mỗi lần tạm biệt em về nhà, lúc trên đường anh cũng vui hồi lâu.
"Cảm ơn dì Nhan, anh vinh hạnh."
Anh lại hàn huyên cùng Chiêm Ngọc vài câu, nghe Chiêm Ngọc nói bên ngoài còn có chuyện liền gác máy.
Sân dưới tầng truyền tới thanh âm "Phốc phốc phốc" không lớn không nhỏ, anh cúi đầu nhìn sân, thấy chú Ngư phụ trách làm vườn đội mũ rơm, đẩy máy cắt cỏ tu bổ trong viện.
Chú Chung đứng trên mặt cỏ, một bên kiểm tra, một bên bảo chú Ngư làm lại, hiển nhiên không quá vừa lòng với thành quả của chú Ngư.
Tối qua chú Chung nói muốn dọn dẹp tu bổ chỉnh sửa trong ngoài nhà một lần không phải thuận miệng nói, hôm nay ăn bữa sáng xong, chú gọi mọi người an bài công tác tổng vệ sinh.
Chiêm Ngọc lần đầu lại đây, chú muốn lưu ấn tượng tốt với tiểu thiếu gia mà thiếu gia nhà mình ngày hóng đêm mong.
Chú Ngư cũng sắp 60, tuổi chú không khác chú Chung mấy nhưng tính lại khác biệt lớn. Chú Chung là quản gia được huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi hành động mỗi tiếng nói đều quy củ, mà chú Ngư hoàn toàn tương phản, tính cách chú tùy tiện, tựa như lão ngoan đồng chơi cờ với lão hữu ven đường.
Chú Chung bới lông tìm vết làm chú Ngư không làm, chú tắt máy cắt cỏ nhìn chú Chung khó chịu: "Tôi nói này, ông giả đứng đắn cái gì, ăn no rửng mỡ hả? Lão Ngư tôi cắt cỏ hơn nửa đời, vẫn luôn cắt tốt, thế mà hôm nay lại không được?"
Hai người ở Thẩm gia nhiều năm, xem như lão hữu quen hơn nửa đời, chú Chung