"Hzzz......"
Nước thuốc sát lên miệng vết thương ở khuỷu tay làm Lật Thanh hút khí một tiếng.
Chiêm Ngọc ở bên cạnh thấy cậu nhíu nhíu mày, vội hỏi: "Rất đau sao? Bác sĩ Lâm à phiền bác nhẹ một chút."
Bác sĩ giúp sát trùng vết thương nói: "Nhẹ rồi đó, cố nhịn đi."
"Chính là thấy cay thôi cũng không phải rất đau." Lật Thanh thấy Chiêm Ngọc cau mày, vẻ mặt lo lắng, xua xua tay bảo cậu đừng lo lắng.
Bác sĩ Lâm một bên bôi thuốc, một bên cất đồ một bên dặn dò: "Rồi đấy, mấy ngày nay cẩn thận một chút, miệng vết thương đừng chạm nước, ăn kiêng."
"Đã biết, cảm ơn bác sĩ Lâm." Lật Thanh cảm ơn đối phương, cùng Chiêm Ngọc tiễn người ra cửa.
Tiễn bác sĩ Lâm xong, Chiêm Ngọc nhìn khuỷu tay dán băng gạc của Lật Thanh hỏi đầy quan tâm: "Còn đau không?"
"Không đau." Lật Thanh không thèm để ý, "Đau là thằng nhãi Vệ Thu Dung, ông đấy làm nó gãy tay."
Lật Thanh tuy hình thể và chiều cao không có hơn Vệ Thu Dung mấy, nhưng cậu từng luyện Karate, ở phương diện đánh 1x1, Vệ Thu Dung không phải đối thủ của cậu.
Nhắc tới Vệ Thu Dung, sắc mặt Lật Thanh liền tối sầm.
Những ngày qua cậu luôn vội tân trang cửa hàng, trong lúc giải quyết chuyện trong tiệm, vội đến đầu óc choáng váng ít liên hệ với bọn Chiêm Ngọc, cũng không biết Chiêm Ngọc đã chia tay với Vệ Thu Dung, càng không nghĩ tới Vệ Thu Dung thằng ranh kia ngoại tình.
Chiêm Ngọc không nói cho Lật Thanh chuyện này đầu tiên, chính là không muốn cậu cùng Vệ Thu Dung xung đột.
Đương nhiên này không phải cậu luyến tiếc Vệ Thu Dung, chỉ là thấy không cần lại dây dưa không rõ với đối phương, không nghĩ vòng tới vòng lui vẫn đánh nhau, cậu có chút dở khóc dở cười cũng cảm động với tình cảm Lật Thanh dành cho mình.
"Làm cậu nhọc lòng." Cậu áy náy nhìn Lật Thanh.
"Anh em với nhau mà nói cái gì đấy?" Lật Thanh trừng mắt.
Hôm nay Lật Thanh khó được không mặc nữ trang, tuy vẫn một đầu tóc dài nhưng không hoá trang, ngũ quan thiếu mặt phong tình thiếu nữ lại thêm một phần anh khí.
"Dì Lộ...... Đi công tác?" Chiêm Ngọc chần chờ.
Nếu Địch Lộ mẹ Lật Thanh ở, Lật Thanh tuyệt đối không có khả năng mặc quần áo nam.
"Ừ." Nhắc tới mẹ mình, giọng Lật Thanh trở nên nhàn nhạt, không muốn nói thêm, tiếp tục nói về Vệ Thu Dung.
Mấy ngày trước đi Chiêm gia, vừa lúc Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An đi Nông Gia Nhạc, cậu liền giao vé du lịch Nam Sơn cho Nhan Lạp, có vài vé lận, trừ bỏ đưa một nhà ba người Chiêm Ngọc thì Vệ Thu Dung cũng có phần.
Cũng là lúc ấy Nhan Lạp nói cho cậu biết Chiêm Ngọc đã chia tay Vệ Thu Dung.
Lật Thanh Chiêm Ngọc tình cảm tốt, cậu xem Chiêm Ngọc thành em trai mình mà đau, nghe Vệ Thu Dung ngoại tình, cậu nào chịu được Chiêm Ngọc bị Vệ Thu Dung khi dễ thế.
Tìm người hỗ trợ động thủ cũng chưa hết giận, cậu nhân lúc mẹ đi công tác, đổi quần áo nam đi đánh Vệ Thu Dung.
Chuyện này cậu vốn không muốn Chiêm Ngọc biết, nào biết đánh người xong còn không về nhà liền nhận được cuộc gọi từ Chiêm Ngọc.
Cậu không nghĩ tới Vệ Thu Dung lại nói chuyện này cho Chiêm Ngọc, quả thực quá không biết xấu hổ.
"Rác rưởi."
Nghĩ đến đây Lật Thanh nhịn không được mắng một tiếng, nói đầy giận dữ, "Bị thương một chút còn muốn tìm cậu tố khổ, có phải đàn ông không?"
Chiêm Ngọc hôm nay nhận được điện thoại của Vệ Thu Dung cũng có chút ngoài ý muốn, từ lần ở trường học nói rõ, đối phương cũng không lại tìm cậu nữa.
"Lật Thanh làm gãy tay anh, em nguôi giận đi? Có thể hận anh ít một chút?"
Vệ Thu Dung ở trong điện thoại nói thế.
Chiêm Ngọc không rõ mình thấy thế nào, bất đắc dĩ hay cạn lời.
Kỳ thật cậu cũng không hận Vệ Thu Dung, đối với cậu mà nói, lúc chia tay bới Vệ Thu Dung, đối phương cùng cậu cũng không quan hệ.
Chiêm Ngọc đột nhiên trầm mặc, Lật Thanh tưởng mình nói khiến cậu thương tâm, vội duỗi tay ôm bờ vai của cậu, an ủi: "Tiểu Ngọc đừng thương tâm, vì loại người này không đáng."
Thấy Lật Thanh hiểu lầm, Chiêm Ngọc cười cười nói: "Không có thương tâm, đã qua rồi."
Trước đó có thương tâm thật, rốt cuộc ở bên nhau lâu như vậy, nhưng Vệ Thu Dung sai chuyện cậu không chịu nổi, này làm cậu không lưu luyến với đoạn tình cảm kia.
Cậu cũng không phải người chấp nhất, giờ nhớ lại cũng không để ý như vậy, chẳng qua cảm thán mà thôi.
Lật Thanh quan sát cẩn thận vẻ mặt của cậu, xác nhận cậu không miễn cưỡng cười vui mới thở nhẹ ra: "Không thương tâm thì tốt, bạn trai hả, bỏ qua người này, người sau càng ngoan."
Chiêm Ngọc: "......"
Người sau càng ngoan......
Người sau......
Chiêm Ngọc không biết sao lại nghĩ tới Thẩm Tùng An.
Cách ba ngày Thẩm Tùng An tỏ tình rồi, trong ba ngày này bọn họ ai bận việc nấy, trừ liên lạc qua WeChat cùng điện thoại, không gặp mặt.
Thẩm Tùng An cũng không làm giống lời anh nói: Hôm nay không nghĩ xong mai anh lại hỏi. Anh như biết Chiêm Ngọc băn khoăn, cho Chiêm Ngọc đủ thời gian tự hỏi, ngày thường nói chuyện phiếm cũng không cố ý nhắc tới việc này, tựa như trước đó ở chung, sẽ không làm quan hệ hai người trở nên xấu hổ.
Không thể không nói, Thẩm Tùng An vô luận phương diện nào cũng săn sóc, trong quá trình ở chung với anh, Chiêm Ngọc không tìm thấy chỗ nào không thoải mái.
Đây cũng là nguyên nhân hai người ở chung không lâu, Chiêm Ngọc liền có hảo cảm với anh.
"Tiểu Ngọc?"
Lật Thanh đánh gãy suy nghĩ của Chiêm Ngọc, "Cậu nghĩ cái gì?"
Chiêm Ngọc lấy lại tinh thần, ý thức được mình ở đề tài này người nghĩ tới đầu tiên lại là Thẩm Tùng An, ngây ngẩn cả người.
"Lại ngẩn người làm gì?" Lật Thanh xoa nhẹ tóc cậu một phen, không vui hỏi, "Không phải lo cho Vệ Thu Dung đấy chứ?"
"Đương nhiên không có." Chiêm Ngọc lắc đầu, Vệ Thu Dung nếu còn gọi được cho mình, chứng minh lúc Lật Thanh xuống tay cũng có lưu chút tình, cậu cũng không lo, ngược lại người cậu lo là Lật Thanh.
Vệ Thu Dung có hổ thẹn, đối với hành vi lúc này của Lật Thanh có lẽ sẽ không trả thù, nhưng lấy tính tình anh ta, nếu có lần sau, khó tránh khỏi sẽ làm chuyện bất lợi với Lật Thanh.
Nghĩ vậy, cậu nói với Lật Thanh: "Thanh ca, chuyện tớ với Vệ Thu Dung đã qua, cậu không cần lại tìm anh ta, hiện tại cửa hàng mới vừa khai trương, vẫn thanh tĩnh một chút cho tốt."
Lật Thanh biết cậu nói cái gì, khẽ hừ một tiếng: "Ông đây mới không sợ hắn, cơ mà dù ông đây không tìm hắn thì ở trên cũng có."
Chiêm Ngọc khó hiểu: "Ở trên? Thành phố?"
"Không, cấp tỉnh." Lật Thanh gật đầu, "Yến Thành."
"Sao lại thế?"
Lật Thanh ngồi xếp bằng bên Chiêm Ngọc, cùng cậu nói tin hôm nay nghe được: "Hôm nay không phải tớ qua gây sự sao, lúc sau nghe được, hắn gặp phiền toái ở hạng mục du lịch Tây Giao, nghe đâu là người trên ra lệnh, hiện tại tra rất lợi hại."
Chiêm Ngọc nhớ rõ trước đó Vệ Thu Dung nói hạng mục du lịch Tây Giao kia nói đến không sai biệt lắm, sao giờ bên trên lại tra?
"Cậu đừng đau lòng đấy, điều tra ra vấn đề vậy chứng minh hắn không sạch sẽ, xứng đáng." Lật Thanh sợ cậu nhớ tình cũ quan tâm Vệ Thu Dung, vươn tay dán băng gạc nói, "Cậu xem thằng nhãi kia làm này, khẳng định lưu sẹo, cậu trước đau lòng tớ đi."
Chiêm Ngọc không phải đau lòng, chỉ thấy có chút kỳ quái, Vệ gia kinh thương nhiều năm, trong quan trường cũng có không ít quan hệ, sao đột nhiên chọc tới người trên?
Kinh doanh này cậu không hiểu, cũng không nghĩ ra nguyên cớ, dứt khoát không thèm nghĩ, nghiêng đầu tránh thoát tay Lật Thanh sắp chọc mặt mình, nhắc nhở Lật Thanh: "Cậu đừng lộn xộn, đợi chút lại xuất huyết."
Lúc Lật Thanh đánh Vệ Thu Dung, khuỷu tay cọ rớt một miếng da to, miệng vết thương diện tích lớn, không dễ khép miệng, Chiêm Ngọc lo lắng nhìn cậu: "Cậu thành như này, dì Lộ về thấy được làm sao bây giờ?"
"Liền nói lúc trang hoàng tiệm không cẩn thận cọ đến." Lật Thanh không sao cả mà nói, "Dù sao chỉ cần không thương gương mặt này, bà cũng không quản."
Chiêm Ngọc nhìn ánh mắt cậu trở nên lạnh nhạt, nghĩ đến tính cách cố chấp cực điểm của Địch Lộ, thở dài, đau lòng lại bất lực.
Lật Thanh biết cậu vì mình tiếc, cười cười, duỗi tay lại xoa nhẹ tóc cậu một phen: "Nghĩ mấy cái này làm gì, không bằng ngẫm lại hôm tiệc tối mặc cái gì, chọn chưa?"
"Chọn rồi."
Chiêm Ngọc có rất nhiều lễ phục thích hợp mặc diễn tấu, cũng không cần cố ý làm, sáng nay dì Thư an bài người giặt ủi rồi.
"Vậy được, tối nhớ giữ vị trí đó." Lật Thanh nhắc.
Chiêm Ngọc cười nói: "Đương nhiên."
Kỳ thật cũng không cần cố ý giữ vị trí, ba tài trợ tiệc tối đầy năm của trường, trường tự nhiên sẽ an bài chỗ VIP, Lật Thanh chỉ cần báo tên ba.
Nhắc tới tiệc tối, Chiêm Ngọc lại nghĩ tới Thẩm Tùng An.
Cậu nhớ tới lần đầu diễn tập, vẫn là Thẩm Tùng An cùng mình đi, cũng một lần đối phương trộm bỏ card vào ba lô.
Sáng nay, cậu thấy tin Wechat Thẩm Tùng An để lại, nói trong nhà có việc gấp phải về nhà một chuyến.
Lúc ấy cậu rep lại bảo Thẩm Tùng An lúc về chú ý an toàn, hiện tại đã giữa trưa, Thẩm Tùng An cũng không rep lại.