Thẩm Tùng An xuất hiện là điều mọi người chưa từng đoán, thậm chí lúc anh xuất hiện trên sân khấu, toàn bộ hiện trường tiệc tối đều an tĩnh xuống.
An tĩnh qua đi, lúc anh đưa hoa cho Chiêm Ngọc, hiện trường đột nhiên tuôn ra tiếng gầm thật lớn.
"Trời ạ, là Thẩm Tùng An?!!"
"Thật là Thẩm ca!!"
"Lão công a a a a!"
Một đợt lại một đợt tiếng thét chói tai, Chiêm Ngọc bỗng hoàn hồn, nhìn hoa trước mắt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tùng An: "Anh......"
Cậu muốn hỏi Thẩm Tùng An đến đây lúc nào, nhưng thanh âm lại bị bao phủ bởi tiếng thét chói tai.
Thẩm Tùng An phảng phất như biết cậu muốn hỏi cái gì, lên trước một bước nhỏ, trong tiếng người ồn ào, khom lưng ở bên tai cậu nói: "Vừa mới trở về, em không nhận hoa, anh không đi được."
Chiêm Ngọc rõ ý anh, cũng không hỏi nhiều, duỗi tay ôm hoa vào ngực, sau đó đẩy anh ra sau sân khấu nói: "Chúng ta đi nhanh."
Thẩm Tùng An cầm đàn violon trong tay cậu, cùng cậu ta sau sân khấu.
Sinh viên dưới sân khấu kêu lớn: "Sao đã đi rồi? Đừng đi mà!!"
Cũng may lúc này người chủ trì cũng phản ứng lại, cầm microphone đề cao âm nói: "Xin mọi người an tĩnh một chút, chú ý trật tự!!"
Người chủ trì nói ba lần, hiện trường mới bình ổn xuống, mà Chiêm Ngọc cũng đẩy Thẩm Tùng An vào hậu trường.
Vừa rồi sinh viên khác ở hậu trường đều nghe tiếng thét chói tai, sôi nổi chen qua muốn xem Thẩm Tùng An, Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An vừa đến hậu trường, liền bị mấy chục người vây xem.
Chiêm Ngọc: "......" Hậu trường hình như cũng không quá an toàn.
Thẩm Tùng An lại quen trường hợp như vậy, không chút kinh ngạc, sắc mặt bình tĩnh gật đầu với mọi người, nói: "Mượn nơi này một chút, quấy rầy nhiều, mọi người thứ lỗi."
Mọi người nhất trí lắc đầu, vẻ mặt hiện biểu tình vinh hạnh: "Không quấy rầy không quấy rầy, Thẩm ca dùng tùy tiện!!"
"Cảm ơn." Thẩm Tùng An duỗi tay chỉ chỉ bên ngoài, nhắc nhở, "Tiết mục cuối sắp bắt đầu rồi, mọi người không chuẩn bị sao?"
Cuối cùng là tiết mục hợp xướng, anh vừa nói xong, đoàn hợp xướng cùng kêu lên "Không xong", vội vàng đến bên sân khấu chuẩn bị.
Đoàn hợp xướng lên sân khấu, người nơi hậu trường cũng ít đi rất nhiều, dư lại phần lớn là sinh viên phụ trách công tác hậu cần.
Tiệc tối đã gần kết thúc, sinh viên phụ trách hậu cần cũng bắt đầu chuẩn bị kết thúc công tác, mọi người chào hỏi Thẩm Tùng An xong liền không lại quấy rầy anh.
Chiêm Ngọc đưa Thẩm Tùng An về góc mình nghỉ ngơi, lặng lẽ nhẹ thở ra, cúi đầu lực chú ý đặt trên hoa lavender trong ngực.
Một bó hoa hồng lavender phi thường xinh đẹp, cánh hoa không có tia hư hao cùng khô héo, tươi đẹp như vừa mới hái xuống, trên cánh hoa dính bọt nước, khiến cho hoa hồng càng kiều diễm ướt át.
Trước đó Nhan Lạp nói phải đưa hoa cho cậu, cậu thấy không cần, không nghĩ tới cuối cùng Thẩm Tùng An lại tặng.
Lại còn đưa lavender cậu thích nhất.
Cậu không miêu tả nổi tâm trạng khi mình nhìn thấy Thẩm Tùng An xuất hiện trên sân khấu, rõ ràng đã tiếp nhận kết quả đối phương nuốt lời, giây tiếp theo lại quanh co, đối phương đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Giống như nằm mơ.
Thẩm Tùng An thấy cậu cúi đầu không nói lời nào, nhẹ giọng hỏi: "Anh mang phiền toái cho em sao?"
"Hả?" Chiêm Ngọc ngẩng đầu, "Cái gì?"
Thẩm Tùng An lặp lại một lần, giọng mang ý xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi chỉ muốn trước lúc em xuống lên đó tặng hoa, bồi thường sai lầm đến trễ của anh, không nghĩ tới sẽ ——"
"Không sao." Chiêm Ngọc đánh gãy lời anh nói, "Không cho em thêm phiền toái, em chỉ...... Chỉ là có chút kinh ngạc."
Cậu cúi đầu cười, che dấu ngượng ngùng nhợt nhạt nơi khoé mắt, mới lại nói: "Em cho rằng hôm nay anh không kịp cho nên có gọi điện thoại, nhưng đường dây bận."
Thẩm Tùng An lấy điện thoại trong túi ra, bảo cậu xem: "Không có pin, lúc đi quên sạc trong nhà, chưa kịp nói cho em, làm em đợi lâu."
"À......" Chiêm Ngọc nghe lời này, như mình cố ý đợi anh, nhỏ giọng phản bác một câu, "Cũng không chờ nha, anh không tới em cũng cần lên."
Thẩm Tùng An còn nhớ rõ ánh mắt vừa rồi Chiêm Ngọc nhìn thấy mình trong khiếp sợ mang theo vui sướng, ánh sáng đáy mắt làm tâm mình mềm thành một mảnh, may mắn mình kịp tới đồng thời lại tự trách mình không nhanh hơn một chút chạy tới, làm cậu thiếu chút nữa thất vọng.
"Ừ, em không có chờ, là anh muốn đến." Anh theo Chiêm Ngọc nói, khom lưng nhìn thẳng cậu, "Tới có chút chậm, Tiểu Ngọc lão sư đừng nóng giận, nhé?"
Chiêm Ngọc bị ý cười đáy mắt anh làm lung lay một chút, trong mũi đều là mùi hương hoa hồng lavender.
Cậu thấy đêm nay Thẩm Tùng An ôn nhu đến kỳ cục, làm cậu có chút chống đỡ không được, vội giơ bó hoa trong tay, ngăn trở tầm mắt: "Được rồi, tha thứ anh."
Thẩm Tùng An bó hoa trong tay cậu đụng mũi, mùi hương thanh nhã ập vào trước mặt làm người say mê.
Anh cười cong mắt.
Vì tránh khiến sinh viên hỗn loạn, Thẩm Tùng An không ở lâu hơn, nhân lúc tiệc tối không kết thúc từ cửa sau rời đi.
Nhưng dù vậy, anh xuất hiện ở tiệc tối đầy năm của Z Đại, hơn nữa còn tặng hoa cho Chiêm Ngọc vẫn lên hot search.
Thẩm Tùng An nhiều năm chưa từng công khai tặng hoa cho ai, Chiêm Ngọc là người thứ nhất, hơn nữa dưới sự chứng kiến của sinh viên Z đại.
Sau khi anh xuất hiện không bao lâu, ảnh chụp hiện trường và video đều truyền trên mạng.
Một đám"Chính phủ phát đường trí mạng nhất", "CP Cháo bát bảo" một ngày này như ăn tết, các fan CP giơ lên ngọn cờ CP, khua chiêng gõ trống vì "Tình yêu tuyệt mỹ" rơi lệ.
Rời tiệc tối, Thẩm Tùng An đứng dưới tàng cây gọi Trương Kỳ tới đón.
Trương Kỳ vừa đưa Thẩm Tùng An lại đây liền vẫn luôn chờ tại chỗ, nhận được điện thoại lập tức lái qua đây, nghe anh nói phải về, có chút kinh ngạc hỏi: "Chúng ta không đợi Tiểu Ngọc lão sư sao?"
"Ừ, em ấy về cùng ba mẹ." Thẩm Tùng An nói.
"À ồ, được." Trương Kỳ lái