Chiêm Ngọc chưa hỏi Thẩm Tùng An về nhà có việc gấp gì, bởi vì quan hệ hai người còn không đến trình độ hỏi về chuyện nhà, cậu chỉ biết Thẩm Tùng An về Yến Thành.
Trên ảnh Thẩm Tùng An mặc áo giống tối qua, chứng minh ảnh này không phải giả.
Ảnh chụp là một tấm hình Thẩm Tùng An với Ngôn Thu đi bệnh viện, hai người cách thật gần, thoạt nhìn là biết quan hệ thân mật, tấm thứ hai là lúc đi lên cầu thang Thẩm Tùng An duỗi tay đỡ Ngôn Thu, tấm thứ ba hai người dừng lại nói chuyện.
Chiêm Ngọc nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi, rồi lướt xem bình luận dưới Weibo.
Bình luận đã đến con số vạn, fans hai bên loạn thành một nồi cháo, tôi tới cậu đi cấu véo nhau tới náo nhiệt.
Còn có một bình luận chụp lời Ngôn Thu khi tiếp nhận phỏng vấn, trong đó cô có bảo tiên sinh nhà mình họ Thẩm.
Tấm hình này trước đó không có gì cả, nhưng kết hợp hot search hôm nay lại thành ám chỉ với fans.
Vì tấm hình này nên đoạn phỏng vấn ngắn của Ngôn Thu cũng bị kéo ra, còn có người bới ra chuyện sau khi kết hôn Ngôn Thu định cư ở Yến Thành, mà Thẩm Tùng An vừa vặn là người Yến Thành.
Chiêm Ngọc đổi mới Weibo, muốn nhìn xem còn tin khác không, đổi mới xong lại phát hiện đề tài này không tìm thấy.
Cậu lại đổi mới một chút, phát hiện vẫn như thế, thế mới biết server Weibo đơ rồi.
Thẩm Tùng An là đại lão song tê trong lĩnh vực điện ảnh, trên Weibo là sự tồn tại của lưu lượng đỉnh cấp; mà Ngôn Thu tuy ở trạng thái lui vòng một nửa nhưng kỹ thuật diễn cùng nhan giá trị cũng là ảnh hậu một đường, danh khí của cô so với Thẩm Tùng An không kém, hai người cùng lên hot search, server Weibo đơ cũng không kỳ quái.
Chiêm Ngọc cầm di động ngồi trên giường trầm tư.
Lượng tin hot search rất lớn, nhưng trong tiềm thức cậu lại tin Thẩm Tùng An, cậu thấy Thẩm Tùng An sẽ không lừa mình.
Không rõ vì cái gì, chỉ là một loại trực giác, thấy Thẩm Tùng An sẽ không làm vậy với mình.
Dù biết, trong lòng cậu vẫn có chút không vui.
Người này rõ ràng mấy ngày hôm trước còn thổ lộ, hôm qua lại tặng hoa, nói cho mình thời gian suy sét, hôm nay lại cùng người khác lên hot search, thật sự quá phận.
Nghĩ đến đây, Chiêm Ngọc rầu rĩ không vui ném điện thoại qua một bên, vùi đầu vào ổ chăn, muốn ngăn mùi hương hoa hồng đầy phòng.
Hoa đặt trong phòng một đêm, tựa hồ toàn bộ phòng và đồ đều nhiễm mùi hoa thơm ngào ngạt, cậu tránh trong chăn cũng thấy tóc cũng có mùi.
Trong ổ chăn hơn mười phút, không chỉ không làm cậu nguôi giận, ngược lại càng bực mình.
Sau một lúc lâu, thò tay từ trong chăn ra với điện thoại rồi lại rụt vào.
Chiêm Ngọc chôn cả người trong chăn, ấn di động xoát Weibo.
Server Weibo đã sửa rồi, hot search đầu tiên vẫn là tên Thẩm Tùng An Ngôn Thu.
Cậu ấn vào nhìn trong chốc lát, kinh ngạc phát hiện thời gian ngắn ngủn mà trên Weibo đã có CP của Thẩm Tùng An Ngôn Thu gọi là "CP Hồ sâu", lấy hai chữ hài âm với dòng họ hai người.
——# CP Hồ sâu# ảnh đế cùng ảnh hậu cường cường liên thủ, hai người cũng quá xứng đôi đi!
——# CP Hồ sâu # khó trách chị Ngôn Thu nói tiên sinh nhà mình họ Thẩm, phá án!
——# CP hồ sâu # trước kia liền thấy hai người thực xứng đôi, CP Hồ sâu khóa!
——......
"...... Cái gì mà CP Hồ sâu, nào dễ nghe bằng cháo bát bảo."
Chiêm Ngọc nhỏ giọng nói thầm một câu, càng xem càng tức, cau mày lại lần nữa ném điện thoại sang một bên.
Chùm kín chăn càng khiến hoả khí trong lòng càng vượng, dứt khoát bỏ chăn, rửa mặt đi phòng đàn cách vách.
Phòng đàn được cách âm rất tốt, chỉ cần đóng cửa, cậu ở trên luyện đàn kịch liệt cũng sẽ không ồn đến những người khác, người trong nhà biết buổi sáng cậu có thói quen luyện đàn, cũng sẽ không lên quấy rầy, tới bữa sáng nếu cậu không xuống lầu, dì Thư sẽ mang bữa sáng lên.
Chiêm Ngọc ở phòng đàn một buổi sáng, thấy tức trong lòng tan rất nhiều mới buông đàn.
Cậu bưng mâm không xuống, mới vừa xuống tầng một liền nghe phòng khách bên kia truyền đến thanh âm quen tai: "Ở T thị, đã định thời gian, mấy ngày sau ạ."
Đây là...... giọng Thẩm Tùng An.
Bước chân Chiêm Ngọc khẽ dừng, cho rằng mình nghe lầm, ngay sau đó liền nghe tiếng nói vui vẻ của mẹ: "Nhanh vậy? Có thể thăm ban không?"
"Đương nhiên có thể, dì có thể tùy lúc lại đây."
Chiêm Ngọc xác nhận mình không nghe lầm, chính là giọng Thẩm Tùng An.
Cậu đi nhanh về phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Tùng An ngồi ở phòng khách nhà mình, đang uống trà nói chuyện phiếm với mẹ.
Thẩm Tùng An nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy cậu thì khẽ cười.
Chiêm Ngọc cùng ánh mắt anh chạm nhau, theo bản năng cười theo, khóe môi nhếch lên mới nhớ mình còn tức anh, mím môi bỏ rơi khoé môi định nhếch lên tạo thành nụ cười.
Dì Thư nhận khay không trong tay cậu, xoay người đi phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
"Tiểu Ngọc luyện đàn xong rồi, mau tới đây." Nhan Lạp vẫy tay gọi Chiêm Ngọc, bảo cậu qua, "Tùng An tới hồi lâu, nghe nói con luyện đàn cũng không đi lên quấy rầy."
Chiêm Ngọc đi tới ngồi cạnh Nhan Lạp: "Thẩm ca sao lại đây?"
Thẩm Tùng An thấy cậu cố ý ngồi cách mình khá xa, nghĩ thầm mình không tới, phỏng chừng về sau không cần tới.
Anh lấy cái túi ở bên, nói với Chiêm Ngọc: "Trước đó có mượn em mấy quyển học đàn violon, giờ đã đọc không sai biệt lắm, nghĩ tới hỏi xin mấy quyển khác, có thể chứ?"
Chiêm Ngọc cho rằng anh tới giải thích vụ hot search, không nghĩ tới anh đến mượn sách, nhìn dáng vẻ anh như không có việc gì, hờn dỗi vừa tan không lâu lại tụ lên, định giận dỗi nói không thể lại thấy mình quá