Hiện tại cuối tháng 12, nhiệt độ C thị cũng dưới 10 độ, nhưng nhiệt độ nhà ấm trồng hoa cao hơn bên ngoài không ít, Chiêm Ngọc mặc áo khoác ở trong này thậm chí có chút nóng.
Một gian nhà ấm trồng hoa làm cậu bất ngờ, chú Chung nói càng làm cậu khiếp sợ.
Hoa hồng trước mắt đều là Thẩm Tùng An trồng?
Chiêm Ngọc nhìn hoa hồng thành hàng trước mặt, nội tâm thật sự không tưởng tượng nổi Thẩm Tùng An thân sĩ có lễ lại có thói sạch sẽ nhỏ sẽ trồng hoa, khom lưng đào đất nhổ cỏ nữa chứ.
Chú Chung nhìn ra cậu kinh ngạc, ở bên nói: "Hoa xác thật là thiếu gia trồng, ngày thường cũng là cậu ấy xử lý, có việc công tác bên ngoài mới đổi thành tôi."
Chiêm Ngọc nghe chú nói, hoảng hốt nhớ tới lần đầu ở bên này ngủ, bên cửa sổ phòng ngủ đặt bó hoa hồng lavender.
Cậu nhớ rõ ngày hôm sau cùng Thẩm Tùng An từ trên núi xem mặt trời mọc về, trong lúc lơ đãng phát hiện bó hoa hồng bên cửa sổ có chút biến hóa, vị trí bình hoa bị động qua, cánh hoa còn nhiều bọt nước, lúc ấy cậu tưởng chú Chung phun nước cho cánh hoa, hiện tại nghĩ đến hẳn là đã hoa đổi mới.
Đột nhiên nhớ tới, Chiêm Ngọc nhìn chú Chung chờ chứng thực.
"Tiểu Ngọc thiếu gia thật cẩn thận, xác thật là thay hoa." Chú Chung cười trả lời, nhìn hoa trong nhà ấm trồng hoa được chăm sóc tỉ mỉ, "Ngày cậu lại đây, bó hoa trong phòng là tự tay thiếu gia cắt, thiếu gia nói hy vọng cậu rời giường liền nhìn thấy thứ mình thích."
Chiêm Ngọc từ lời chú, tựa hồ thấy Thẩm Tùng An tự tay cắt hoa, sau đó đặt ở phòng ngủ chờ mình vào.
Hoa hồng lavender, đây là hoa mình thích nhất.
Hiện tại chú Chung đưa mình lại đây xem là muốn nói cho mình, một nhà ấm trồng hoa hồng này,m đều là Thẩm Tùng An tự tay trồng sao?
Đáp án tựa hồ đã thực rõ, chính cậu lại như cũ thấy có chút không thể tưởng tượng.
"...... Này đó," Chiêm Ngọc hít sâu, muốn nội tâm bình tĩnh một chút, "Đều trồng cho cháu sao?"
Chú Chung gật đầu, nụ cười trên mặt bất biến, nhìn Chiêm Ngọc trong mắt mang theo một tia sủng ái đến từ trưởng bối, không nhanh không chậm nói: "Đương nhiên, trừ bỏ Tiểu Ngọc thiếu gia, không có người khác có thể làm thiếu gia phí nhiều tâm tư."
Chiêm Ngọc không biết trồng hoa, không hiểu biết gì, cậu không rõ lắm hoa này cần bao nhiêu tâm tư, chỉ có thể xin giúp đỡ.
"Thiếu gia không có kinh nghiệm, ngay từ đầu khó tránh khỏi có chút phiền phức, hỏng không ít, sau lại tốt rất nhiều. Tôi nhớ thiếu gia có ký lục hoa hồng sinh trưởng, ở trong ngăn tủ bên kia, nếu cậu hứng thú có thể lấy xem." Chú Chung nói chỉ chỉ góc nghỉ ngơi bên kia, nói xong còn trêu ghẹo một câu, "Có lẽ về sau còn dựa vào cậu chiếu cố."
Chiêm Ngọc không để ý câu vui đùa này, giờ phút này tâm tư cậu đều đặt trên tiêu tốn tâm tư bao nhiêu nên hỏi tiếp: "Thẩm ca trồng bao lâu ạ?"
Chú Chung nhìn hoa hồng trước mắt, có chút hoài niệm mà nói: "Từ lúc tạo gian nhà ấm trồng hoa, đến lúc nó nở hoa, không sai biệt lắm mất hai năm rưỡi thời gian."
Hai năm rưỡi...... Đây là một thời gian không dài không ngắn.
Chiêm Ngọc muốn nói mình quen Thẩm Tùng An bất quá mấy tháng, nào sẽ có một gian nhà ấm trồng hoa hơn hai năm trước?
Nhưng cậu không nói ra, cậu cảm thấy tựa hồ có thứ bị mình xem nhẹ, cậu cần biết rõ.
Chú Chung thấy cậu trầm mặc không nói, hiểu lầm ý cậu nói: "Tiểu Ngọc thiếu gia, tôi mang cậu lại đây, không phải cho cậu áp lực, hy vọng cậu đừng hiểu lầm."
Chiêm Ngọc không nghĩ tới chú sẽ hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không đâu ạ, cháu chỉ...... Quá kinh ngạc mà thôi."
Chú Chung cười ôn hòa tiếp tục nói: "Lấy tính cách thiếu gia, rất nhiều chuyện cậu ấy sẽ không nói, nhưng chiếu cố cậu ấy nhiều năm, tôi khó tránh khỏi sẽ có chút tư tâm, muốn thay cậu ấy làm gì đó, hy vọng cậu đừng để ý."
Chiêm Ngọc gật đầu, tỏ vẻ mình có thể lý giải.
Lấy hiểu biết của cậu với Thẩm Tùng An, Thẩm Tùng An hẳn sẽ ở một ngày nào đó để cậu biết nhà ấm trồng hoa tồn tại, lại không nhất định sẽ nói cho cậu anh mất bao nhiêu thời gian, nhiều ít tâm huyết ở bên trong này.
Chiêm Ngọc từng đọc câu —— Người nguyện đưa hoa cho bạn có rất nhiều, người nguyện trồng hoa cho bạn lại rất ít trong một quyển sách.
Thẩm Tùng An chính là người nguyện trồng hoa kia.
Trước đó Thẩm Tùng An nói mình không cần cậu đưa cái gì, bởi vì có cậu là chuyện may mắn nhất với anh.
Nhưng Chiêm Ngọc kỳ thật cũng không nhận cách nói này của anh.
Đối với Chiêm Ngọc, tình cảm hẳn từ hai phía, Thẩm Tùng An muốn tốt cho cậu, cậu cũng đồng dạng kiềm giữ với Thẩm Tùng An, bởi vì thích, cho nên muốn quý trọng.
Đối với hành động của chú Chung, cậu không chỉ không để ý, thậm chí thấy cảm kích.
Cảm ơn chú Chung, Chiêm Ngọc biểu thị mình muốn ở một mình trong nhà ấm trồng hoa, chú Chung gật đầu rời đi.
Chú Chung đi rồi, Chiêm Ngọc cong lưng với hoa hồng cách mình gần nhất, duỗi tay sờ hoa.
Cánh hoa non mềm xúc cảm truyền tới đầu ngón tay, mặt trên còn mang ướt át, hẳn là buổi sáng phun nước.
Dưới góc trái của cửa nhà ấm trồng hoa có cái ô che nắng, phía dưới có bồn rửa tay, bàn, ghế dựa cùng quầy nhỏ, dưới ngăn tủ đặt công cụ trồng hoa.
Nơi này hẳn là nơi Tùng An nghỉ ngơi.
Chiêm Ngọc ngồi xuống ghế màu trắng, ánh mắt dừng bên khung ảnh.
Trong khung ảnh là nụ hoa lavender, tấm này chụp hoa lavender nở rộ, đều là ngày năm trước.
Chiêm Ngọc nhớ tới vừa rồi chú Chung nói Thẩm Tùng An có ký lục quá trình, trong lòng rất tò mò, duỗi tay kéo ngăn kéo muốn tìm.
Ngăn thứ nhất trong ngăn kéo đặt vài quyển sách, đều có quan hệ với nuôi dưỡng hoa hồng, sách có chút cũ, góc phải cũng có chút hơi hơi cuốn lên, hẳn là do thường xuyên lật xem.
Theo lời chú Chung ký lục đặt ở ngăn kéo thứ hai, là một notebook màu đen, Chiêm Ngọc mở nó, trang lót thấy ba chữ "Thẩm Tùng An".
Cậu nhận ra là chữ Thẩm Tùng An viết, ngón tay ngừng trên chữ viết, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, mới mở trang sau.
Ngày 7 tháng 7 năm 20xx (râm mát)
Lần đầu trồng 200 gốc lavender.
Ngày 8 tháng 7 năm 20xx (trời nắng)
Không động tĩnh.
Ngày 9 tháng 7 năm 20xx (trời nắng)
Không động tĩnh.
Ngày 10 tháng 7 năm 20xx (trời nắng)
Không động tĩnh.
......
Ngày 17 tháng 7 năm 20xx (trời nhiều mây)
Không động tĩnh.
Ngày 18 tháng 7 năm 20xx (mưa nhỏ)
Không động tĩnh.
Ngày ghi chép đều