Không cho phép học sinh ngoan uống rượu.
Cố Gia Niên sững sờ.
Tên của cô, là anh đặt?
Bây giờ nghĩ lại, quả thật bố mẹ chưa từng cho cô biết nguồn gốc của cái tên, hoặc là nói bọn họ cũng không biết. Cố Gia Niên là đứa trẻ bị bỏ lại, bởi vì khi còn bé bố mẹ đến Bắc Lâm làm việc, bỏ cô chỉ mới vài tháng tuổi, chỉ có nhũ danh lại thôn Vân Mạch.
Cố Gia Niên vẫn luôn thích tên của mình, đây là ký tự đầu tiên cô nhận thức khi còn bé, cũng là bà ngoại cầm bút họa từng chữ dạy cô viết.
Gia, Niên.
Cô từng oán trách chữ “Gia” quá nhiều nét, nhưng vẫn nghiêm túc nhớ kỹ, tập viết xiêu xiêu vẹo vẹo hết lần này đến lần khác.
Sau này lớn lên, nhờ cái tên này mà cô có được ấn tượng tốt với nhiều người trong lần đầu gặp gỡ, sau khi chuyển đến Bắc Lâm, từ cấp một lên cấp hai, từ cấp hai lên cấp ba, rất nhiều bạn mới đều đến hỏi thăm khi thấy tên cô trong danh sách. Mọi người đều nói tên của cô rất êm tai, vui vẻ lại văn nhã.
Mặc dù chút mới mẻ và ấn tượng tốt do cái tên mang đến không tồn tại lâu, nhưng Cố Gia Niên vẫn rất biết ơn và cảm thấy đây là chút vui vẻ hiếm hoi trong cuộc đời tẻ nhạt của cô.
Không ngờ lại do người mà cô cho rằng mới gặp hai lần đặt.
Lẽ nào khi còn nhỏ cô đã quen anh?
Cố Gia Niên lén ngẩng đầu nhìn Trì Yến. Anh đang ngồi sau bàn làm việc, tư thế vô cùng lười biếng, một tay chống nghiêng trên bàn, mấy ngón tay co lại đặt bên thái dương.
Tay còn lại lật quyển sổ màu nâu ra, lấy một cây bút trong ống đựng làm bằng trúc, mở nắp rồi viết sột soạt trên mặt giấy. Âm thanh kia giống như chạc tường vi khô quét qua con đường đá gồ ghề.
Chẳng mấy chốc anh lại đổi sang một cây bút có màu khác, vẽ một vòng tròn quanh ký tự nằm ở dòng nào đó như đưa ra một quyết định quan trọng. Ánh sáng từ đèn chùm trong phòng khách dịu dàng rơi trên gò má của anh khiến gương mặt thâm thúy và biểu cảm hờ hững như hòa làm một.
Bà ngoại từng nói rằng trước năm ba tuổi luôn gọi cô là “Đình Đình”, tên khai sinh cũng là nhũ danh. Sau năm ba tuổi mới đổi thành “Cố Gia Niên”.
Khi đó anh bao nhiêu tuổi nhỉ?
Có phải cũng giống như bây giờ, nghiêng đầu, mím môi, cầm bút viết từng cái tên khác nhau lên giấy, rồi dùng bút đỏ khoanh tròn một trong số đó là đã chốt xong cái tên theo cô mười mấy năm?
Trái tim giống như mở ra một cái miệng nhỏ để cảm xúc nào đó lén tràn ra ngoài, bơm vào trong máu, đốt cháy lỗ tai. Dường như không khí cũng trở nên nóng rực, trong một khoảnh khắc Cố Gia Niên bỗng hoảng hốt quay mặt đi chỗ khác.
Thời gian cứ trôi qua lâu như vậy.
Tâm trạng căng thẳng bắt đầu lan tỏa khắp phòng, Cố Gia Niên không thể giải thích vì sao mình căng thẳng, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, hít thở khó khăn, sô pha rộng rãi cũng không thể cho cô cảm giác an toàn nữa.
May sao trong túi chợt rung lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Cố Gia Niên lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.
Mí mắt nhảy dựng.
Là điện thoại của mẹ.
Sau khi rời khỏi Bắc Lâm, đây là lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi từ trong nhà.
Cố Gia Niên cầm điện thoại, khoảnh khắc đó đại não lướt qua vô số khả năng khiến trái tim chùng xuống. Cô không dám bắt máy, do dự mấy giây rồi ngẩng đầu nhìn Trì Yến. Anh đã bỏ bút và giấy xuống, chuyển sang gõ bàn phím với vẻ mặt tập trung.
Cố Gia Niên cắn răng nghiêng người, đưa một tay lên che hờ trên môi, ấn phím gọi, đè thấp giọng: “Alo, mẹ.”
Đầu bên kia im lặng.
Sự im lặng kia như hút hết không khí xung quanh cô. Cố Gia Niên siết chặt góc áo theo quán tính, nín thở, bắt mình chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng nghe thấy mẹ hỏi cô: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Không hề hỏi cô chuyện khác.
Cố Gia Niên thở phào nhẹ nhõm, dần dần thả góc áo: “Vẫn chưa, lát nữa về ăn ạ.”
Nghe vậy mẹ thoáng im lặng, như thể muốn phân biệt hoàn cảnh xung quanh cô. Một lúc sau, giọng bà cảnh giác, “Con đang ở đâu?”
Cố Gia Niên quay đầu nhìn Trì Yến.
Anh vẫn đang tập trung nhìn máy tính.
Cô quay đầu lại, úp úp mở mở: “Con đang… đọc sách trong thư viện thị trấn, không thể nói lớn ạ.”
Sau mấy giây im lặng mẹ lại nói: “Vậy ngay bây giờ con hãy chụp một bức hình gởi cho mẹ.”
Cố Gia Niên cảm thấy cằm và môi mình đều đang run, cô đưa điện thoại ra xa một chút, cố gắng không để cho tiếng hít thở hỗn loạn của mình truyền qua. Rất lâu sau, cô nói: “Vâng.”
Cúp điện thoại, lần đầu tiên cô không hỏi ý kiến của Trì Yến mà chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, căn chỉnh góc máy rồi nhanh chóng chụp một góc giá sách trong phòng khách. Cô cảm thấy giải thích chuyện này ra sẽ rất hoang đường.
Tỷ như tại sao mẹ muốn cô chụp ảnh, và tại sao lại nói dối.
Cô kiểm tra bức ảnh cẩn thận, giá sách đầy sách thật sự có mấy phần giống như thư viện, sau đó bấm gởi. Sau khi gởi xong, cô bất an quay đầu, nhìn sang bên kia bàn học thì bắt gặp ánh mắt của Trì Yến.
Trong lòng Cố Gia Niên lo lắng.
Có phải anh nghe thấy cô nói?
Nhìn thấy cô đã chụp ảnh?
Cô không kìm được đứng dậy, vắt hết óc tìm đề tài: “Cái kia, Trì Yến, anh ăn cháo thập cẩm không? Bà ngoại bảo em mang cho anh.”
Tầm mắt Trì Yến dừng trên mặt cô một lúc, gật gật đầu: “Không nói sớm.”
Cố Gia Niên thở phào nhẹ nhõm, lấy hộp cháo trong ba lô ra đưa cho anh.
Trì Yến mở nắp, cầm thìa sứ múc một muỗng cháo cho vào miệng.
Anh ăn rất nhanh, nhưng tướng ăn rất đẹp, muỗng sứ không hề phát ra tiếng va chạm với hàm răng. Chờ cháo vơi phân nửa anh mới dừng lại: “Rất ngon, thay tôi cảm ơn bà ngoại em.”
Cố Gia Niên vội xua tay: “Không cần không cần, bà ngoại nói sau này em thường xuyên đến nhà ngài đọc sách do đó tặng chút đồ ăn là chuyện nên. Bà ngoại đang dạy em làm cơm và bánh ngọt… hoa mai ngàn lớp lần trước là bà ngoại đứng bên cạnh dạy còn em là người nướng.”
Nói xong cô chợt cảm thấy mình làm sao ấy, tự nhiên giải thích giống như muốn thể hiện bản thân.
“Ồ, lợi hại như vậy…”
Trì Yến đủng đỉnh khen, nhưng trong ngữ khí lại không nghe ra nửa phần chân thành.
Anh đóng nắp hộp cháo, đứng dậy chọn một chai rượu trên tủ rượu thô sơ bên cạnh giá sách.
Cố Gia Niên ngồi lại ghế sô pha, nhìn anh rót chất lỏng màu nâu nhạt vào ly rượu đến thất thần nhưng trong lòng lại đang lo lắng. Từ khi gởi ảnh cho đến giờ, mẹ vẫn chưa trả lời.
Là không tin lời giải thích của cô?
Cố Gia Niên buộc mình không được suy nghĩ lung tung mà chuyển sự chú ý lên Trì Yến.
Anh nhấp một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu sang một bên, bắt đầu gõ chữ.
Âm thanh gõ bàn phím hệt như đang gõ phím đàn, ngón tay thon dài tản mạn nhảy múa và nhẹ nhàng lướt trên từng bàn phím. Cố Gia Niên nhìn chằm chằm anh đến xuất thần, dường như lo lắng trong lòng đang dần lắng xuống trong tiếng gõ rời rạc này.
Cho đến khi người trong tầm mắt từ từ ngước mắt, lạnh lùng nhìn qua.
Trì Yến đủng đỉnh cầm ly rượu lên lắc lắc: “Nhìn cái gì mà nhìn, không cho phép học sinh ngoan uống rượu.”
Trông cô giống học sinh ngoan sao?
“Ai muốn uống rượu chứ…” Nói xong, Cố Gia Niên bực bội đứng dậy, biểu cảm nghiêm túc, “Em phải đi rồi. Nếu anh đã ăn xong thì đưa bát đũa cho em.”
Lời thốt ra khỏi miệng mới phát hiện giọng mình có chút nôn nóng.
Trì Yến nhíu nhíu mày, như muốn tìm hiểu nguồn gốc của những cảm xúc khó hiểu và không có điềm báo này của cô do đầu mà đến. Khoảnh khắc sau, anh lại uể oải cụp mắt, như không có gì đẩy hộp cháo cho cô, khóe miệng giật giật.
Vẻ mặt đó như đang nói: “Đứa nhỏ sáng nắng chiều mưa.”
Cố Gia Niên cũng biết tâm trạng của mình rất khó hiểu. Cô cảm thấy mình không nên trút giận lên người khác, thế là xoa xoa mặt, nhỏ giọng bổ sung:
“Em là nói em phải về rồi, bà ngoại đang đợi em ăn cơm.”
Cô đi tới, cất hộp cháo vào ba lô, lại lấy ra chiếc hộp nhung màu xanh kia đưa cho anh: “Còn có, bà ngoại nói anh cầm nhầm đồ rồi, dây chuyền đắt như vậy, lần sau anh nên cất cẩn thận hơn.”
Nghe xong, nụ cười như có như không trên mặt Trì Yến biến mất. Anh im lặng một lúc rồi đưa tay cầm lấy chiếc hộp, mở ra xem.
Ngọc trai dịu dàng trơn bóng, viên đá quý màu đỏ càng trở nên rực rỡ hơn dưới ánh đèn chùm. Anh xác nhận với cô: “Bà ngoại em nói cầm nhầm à?”
Cố Gia Niên gật đầu, không biết anh hỏi câu này là có ý gì.
Trì Yến đóng chiếc hộp lại, bỏ vào trong ngăn kéo của bàn làm việc: “Vậy… cứ coi như tôi đã cầm nhầm đi.”
Cố Gia Niên mờ mịt, cảm thấy bà ngoại và Trì Yến như đang đánh đố, một người nói “Có lẽ là cầm nhầm rồi”, một người nói, “Coi như tôi cầm nhầm rồi”, vậy rốt cuộc là có cầm nhầm không?
Chuyện của người lớn thật phức tạp, không thể hiểu nổi.
Đừng nói là người lớn, có lúc ngay cả mình cô cũng không thể hiểu nổi.
Cố Gia Niên thất thần đi ra khỏi sân, điện thoại vẫn không nhận được tin nhắn mới. Đột nhiên có phía sau có người gọi tên cô, cô ngẩn ngơ quay đầu lại.
Trì Yến đang đứng trên thềm đá ở cửa, giơ tay lên trán che cái nắng nóng nực. Sau khi đã thích ứng anh mới kéo dép đi ra ngoài, nhíu mày bước vào ánh mặt trời.
Cỏ dại trong sân rậm rạp, tường vi điên cuồng lắc lư, phù tang(*) mặc ý chao nghiêng. Tiếng côn trùng kêu của mùa hè vọng đến từ một nơi rất xa, bầy quạ bị kinh sợ nối đuôi nhau bay khỏi núi.
(*) Hoa phù tang: hoa dâm bụt.
Đài cổ thần bí, hoa viên hoang vu, cùng người đàn ông đẹp trai đến phi thực tế.
Tất cả đẹp đẽ lại vô lý, như một cơn ác mộng cũ trong câu chuyện cổ quái thời Trung Cổ.
Cảnh tượng giàu lực xung kích này khiến Cố Gia Niên hồi thần, nhất thời quên đi chuyện đang bận lòng, trái lại bỗng nhớ đến lời của Trần Tích ——
“Có khi nào là… một con ma cà rồng giả làm người không nhỉ?Cô vô thức nín thở, lo lắng nghiêng đầu xác nhận mặt đất phía sau anh. Trì Yến đến gần đưa chìa khóa trong tay cho cô, vẻ mặt đầy cáu kỉnh vì bị ánh mặt trời chiếu thẳng: “Sau này đừng đánh thức tôi mà hãy tự mở cửa vào nhà. Không được làm mất chìa khóa, cũng không được cho người khác.”
Cố Gia Niên đờ dẫn đón lấy chìa khóa, lẩm bẩm: “Vậy mà có bóng…”
Trì Yến: “…”
Sau đó, sắc mặt sa sầm theo tốc độ ánh sáng, mỉa mai: “Nghĩ cái gì đấy, tôi không phải ma cà rồng.”
*
Bữa trưa bà ngoại định dùng cơm thừa lại hôm trước để làm cơm rang trứng. Bà xới cơm ra, dùng đũa đánh tơi rồi dặn dò Cố Gia Niên khuấy trứng: “Cơm rang trứng tốt nhất là nên dùng cơm thừa, mới có thể rang ra cảm giác khô và rời, cơm vừa nấu chín quá dính và mềm.”
Cố Gia Niên thất thần cầm hai chiếc đũa khuấy trứng gà, sau vài ngày cô đã thuần thục hơn rồi.
Bà ngoại bắt đầu rang cơm.
Trước tiên bà cho dầu vào chảo, quay đầu muốn giải thích cho Cố Gia Niên thì nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô. Bà ngoại ngừng lại, nhét cái chảo vào tay cô, “Đình Đình, hay là hôm nay cháu nấu nhé?”
Cố Gia Niên hồi thần, không chắc chắn chỉ chỉ vào mình, giọng nói thiếu tự tin: “Cháu nấu ạ?”
Cô vẫn chưa đích thân cầm muôi lần nào đâu.
Bà ngoại gật đầu cổ vũ, nhẹ nhàng đẩy cô đến bên cạnh bếp lò.
Cố Gia Niên bất đắc dĩ đành phải bấm bụng cho nguyên liệu, trứng, cơm theo trình tự bà ngoại đã dạy.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã thất bại.
Có lẽ là dầu chưa chín, cũng có lẽ là cách đảo của cô có vấn đề, mấy hạt cơm kia sau khi bị nóng liền đổ hồ rồi dính hết vào đáy chảo tạo thành một lớp cháy cứng ngắc, trong khi lớp cơm bên trên lại không nhận được nhiều nhiệt nên vừa nhão vừa quánh.
Cố Gia Niên ủ rũ nhìn hỗn hợp cơm và trứng trong chảo, lo lắng ngẩng đầu nhìn bà ngoại —— giống như bình thường giải sai một đề toán.
Nhưng bà ngoại chỉ bình tĩnh đậy vung, thần bí nói với cô: “Không vội, chờ một chút.”
Cố Gia Niên khó hiểu gật đầu.
Mấy phút sau bà ngoại mở vung xới lớp cơm nóng hổi bên trên. Chỉ mấy phút mà những hạt cơm vốn vừa nhão vừa quánh kia đã ngậm đầy hơi nước trở nên vừa thơm vừa mềm, như thể đã được thời gian thi hành phép thuật.
Càng khiến Cố Gia Niên ngạc nhiên hơn chính là, sau khi bà ngoại xới cơm xong, bà lại xén lớp cháy đã hoàn thiện và dày hơn sau một thời gian nấu dài ở đáy chảo thành nhiều miếng, cho vào cái mâm bên cạnh.
Bà ngoại cười híp mắt: “Nhờ phúc của cháu mà trưa nay chúng ta có thêm một món cơm cháy.”
Cố Gia Niên cho rằng bà ngoại đang an ủi cô, ngập ngừng gắp một miếng cơm cháy cho vào miệng.
Sau khi cảm giác bỏng rát do cái nóng mang lại qua đi thì vị xốp giòn xen lẫn trứng gà quyện với mùi thơm của cơm len vào kẽ răng, thêm cả một chút mùi khét thuộc về bếp củi lại thật sự ngon vô cùng.
Tâm trạng của cô đột nhiên tốt lên.
Xung quanh là núi nên chỉ cho một lượng nắng vừa đủ lọt vào, còn lại đều bị khóa ở bên ngoài.
Gió khẽ lướt qua dây nho bò trên giàn.
Hai bà cháu dọn cái bàn ra sân, phơi nắng và cùng thong thả ăn bữa trưa đơn giản. Càu Nhàu cũng không ra ngoài chơi mà nằm sấp bên cạnh vại nước dưới mái hiên ngủ say như chết.
Bà ngoại ăn rất nhiều cơm cháy.
Cơm cháy khá cứng song bà vẫn thảnh thơi dùng răng giả nhai cà rộp cà rộp, luôn miệng khen món ngon bất ngờ có được này, khen đến mức lo lắng và ủ rũ của Cố Gia Niên biết mất, thậm chí sắp xem mình là đầu bếp rất có thiên phú.
Cố Gia Niên ăn hết hạt cơm rang cuối cùng trong bát, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nói: “Bà ngoại ơi, nếu không sau này cháu làm đầu bếp nhé?”
“Được. Để hôm nào bà dẫn cháu đến nhà chú Bốn, nó từng làm đầu bếp của khách sạn, cháu có thể theo nó học.”
Tác giả có lời muốn nói:Trì Yến: Đứa nhỏ chết tiệt lừa lấy chìa khóa nhà của anh rồi.