Hai má Tần Ấu Âm đỏ bừng, lùi về sau hai bước, nhanh chân chạy vào trong kí túc. Cô đè nén lồng ngực đang đập loạn nhịp của mình, một hơi chạy lên lầu ba.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không ngờ rằng, vừa mở cửa phòng, đến hô hấp còn chưa bình phục trở lại, đã đụng phải ánh mắt sắc đến mức đủ chọc thủng đối phương của Sở Hân.
Đã rất lâu rồi không đối mặt với thái độ ác ý của nữ sinh với mình, Tần Ấu Âm nhất thời bất động, qua lúc lâu không phản ứng lại, lưng sau ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trần Gia vội vàng chạy qua kéo cô, chắn tầm mắt của Sở Hân, nói nhỏ bên tai: “Trong nhóm trường có người đăng ảnh cậu và Viêm ca ở chung một chỗ sau hậu trường, nên cậu ấy mới tức giận. Cậu không cần để ý, mau đi ngủ đi.”
Tần Ấu Âm cắn môi, lông mi khẽ run.
Sở Hân mạnh tay đập quyển sách trên tay xuống bàn, lạnh lùng độc thoại: “Vịt con xấu xí mà dám bước lên sân khấu, cũng không biết soi gương tự lượng sức mình.”
Tần Ấu Âm cúi đầu, hai tay nắm chặt.
Sở Hân leo lên giường của mình, dùng chăn bông trùm qua mặt.
Tần Ấu Âm khịt mũi, lặng lẽ đi tắm rửa.
Xong xuôi cô trở về giường, dùng chăn phủ kín đầu, lặng lẽ rơi lệ. Nhưng không phải vì Sở Hân, mà vì oán hận chính mình. Đến tận bây giờ, cô vẫn bị ám ảnh những ngày tháng bị bắt nạt khi trước, bị người ta nói thành cái dạng gì, nửa câu cũng không phản bác.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Nằm trong bóng đêm, trước mắt Tần Ấu Âm hiện ra một loạt mảnh kí ức vỡ vụn.
Cơn đau đớn khi bị một nhóm nữ sinh giật tóc tát vào mặt, cơn đau đớn khi bị đế giày nhọn hoắt đâm chọc vào lưng, còn cả cơn đau đớn khi tàn thuốc lá bén cháy đồng phục và làn da của cô……
Cô cay đắng chớp mắt, lồng ngực chua xót nghẹn ngào, bỗng nhớ đến bữa tiệc tối nay, ánh mắt và sự tin tưởng dưới khán đài của Cố Thừa Viêm, cả tấm lòng không màng tất cả của anh đối với cô.
Thần kỳ là…
Khiến cô cảm thấy đỡ hơn một chút.
Cô thao thức không ngủ được, khẽ trở mình, lấy ra chiếc máy tính bảng dưới đệm. Cô trốn vào trong chăn, mở phần mềm hội hoạ, dùng bút cảm ứng thành thục vẽ ra một chú lợn nhỏ.
Khuôn mặt tròn vo, đôi mắt đen láy, hai tai vểnh lên, chân cũng đeo một chiếc vòng giống như cô.
Sau khi vẽ xong, cô ngẫm nghĩ đôi chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại vẽ thêm hai hình xăm vào lên đó, kèm theo đó là chiếc kính râm đen và điếu thuốc, bên cạnh có hai chữ: “Tiến lên.”
Hình tượng anh cả dân xã hội.
Trong tiềm thức cô, đây là hình tượng đáng sợ nhất, đồng thời cũng là hình tượng không bị bắt nạt.
Sau khi đăng tải, số lượng bình luận không ngừng tăng lên, Tần Ấu Âm nhìn thấy bình luận mà cô muốn đọc nhất, khoé miệng cuối cùng đã cong lên. Cô tắt màn hình máy, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm mai bắt đầu năm học, cô không thể thức thêm được nữa.
_
Kí túc nam.
Sau khi Cố Thừa Viêm tắm rửa xong xuôi, cơ thể vẫn chưa khô ráo hoàn toàn, những giọt nước lăn dài trên thân hình săn chắc xuống đường đai quần của anh. Lúc anh dùng khăn lau tóc, mấy ngày bạn cùng phòng thận trọng ngồi bên quan sát: “Viêm ca, anh xăm hình ở đâu vậy? Đẹp quá đi mất!”
Viêm ca chạm vào cánh tay mình, hài lòng vì hình xăm vẫn chưa phai màu, nhàn nhạt nói: “Quên rồi.”
Anh còn lâu mới thừa nhận đây chỉ là dán lên.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang nói, điện thoại ting một tiếng, có thông báo theo dõi đặc biệt từ Weibo.
Cố Thừa Viêm lập tức mở ra xem, quả nhiên là gói sticker chú lợn anh yêu thích đã được cập nhật.
Anh nhanh chóng lưu về, nghiêm túc bình luận: “Hôm nay vẽ có chút giống mình.”
Bạn cùng phòng ngáp ngắn ngáp dài, nhắc nhở: “Viêm ca, đừng thức muộn quá, sáng mai còn có tiết đấy. Nghe nói thầy đó phụ trách ba môn tổng hợp, vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt thích điểm danh.”
Cố Thừa Viêm không để ý chuyện này, tuỳ tiện gật đầu một cái.
Anh nằm trên giường, nhịp tim vẫn chưa ổn định lại, cảm giác trên bàn tay ban nãy chạm vào Tần Ấu Âm, vẫn lưu lại mùi hương ngọt ngào của riêng cô.
Cố Thừa Viêm hoài nghi bản thân đến 80% là điên rồi.
Ngọt ngào rõ là mùi hương mà anh ghét nhất,