Tần Ấu Âm tự hỏi, không biết bản thân kiếp trước đã làm chuyện gì xấu hay mắc nợ Cố Thừa Viêm.
Nếu không, sao có thể hết lần này đến lần khác bị anh doạ đến tim đập hỗn loạn.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở bên cạnh, Cố Thừa Viêm vẫn đang trực chờ nhìn cô, thất vọng hỏi: “Không quét sao?”
Nói xong, điện thoại lại giơ cao hơn, khuôn mặt xuất hiện vệt trắng đen vô thường.
Đúng lúc đó, người kể chuyện cũng cao giọng, nói đến tình tiết rùng rợn nhất.
Tần Ấu Âm hoàn toàn bị đánh bại, khát vọng sinh tồn vượt qua vướng bận trong lòng, cô giống như bám vào cọng rơm khổng lồ duy nhất bên cạnh: “Ra ngoài trước đã… Ra ngoài rồi quét mã, được không?”
Ngữ khí vô thức mang chút cầu xin.
Cố Thừa Viêm hơi sửng sốt, tựa như nhìn thấy chú mèo đang sợ hãi run rẩy, rốt cục mềm lòng, ánh mắt loé lên ý cười: “Được, anh đưa em đi.”
Anh ho khan một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của toàn thể mọi người, kéo Tần Ấu Âm đứng dậy.
“Viêm ca?”
“Viêm ca không thích nghe cái này? Vậy thì hát tiếp, chúng ta không kể nữa----”
“Không cần.” Cố Thừa Viêm biết Tần Ấu Âm không muốn bị người khác phát hiện, vội ngăn cản người chuẩn bị bật đèn, “Cô gái nhỏ của tôi đang vội, tôi đưa cô ấy đi trước. Mọi người cứ tiếp tục đi, bữa này tôi thanh toán.”
Phân phó xong, anh nghiêng người sát lại Tần Ấu Âm, nói bên tai cô: “Nếu sợ thì em nhắm mắt lại.”
Tần Ấu Âm bị nhiệt độ của anh bao vây, sự lạnh lẽo trong lòng bỗng được xua tan, không thể không đi theo bước chân của anh ra ngoài KTV sôi động.
Cơn gió hè nhẹ nhàng thổi qua, cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Tần Ấu Âm thở phào nhẹ nhõm, với chiều cao của cô, ngẩng đầu là vừa vặn nhìn thấy cánh tay xăm kín của Cố Thừa Viêm. Cô lúng túng hạ mắt, nhưng đập vào mắt lại là một hình xăm kỳ lạ khác.
Đó gọi là cách nhanh nhất giúp người ta định thần trở lại.
Tần Ấu Âm đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, lấy từ trong túi ra chiếc phong bì đỏ, hai tay đưa anh: “Đàn anh, đây là tiền thưởng biểu diễn… gửi anh.”
Cố Thừa Viêm trầm mặc nhìn cô: “Gửi anh?”
“Nếu không có sự giúp đỡ của anh, em nhất định sẽ không thể lên sân khấu.” cô nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Em không có cái gì khác để đa tạ anh, cho nên cái này…”
Cố Thừa Viêm nhàn nhạt nói: “Nói như thể anh ham muốn tiền của em lắm vậy.”
Tần Ấu Âm cắn môi, cô rất muốn hỏi anh rằng, anh đường đường là một lão đại danh tiếng xa vạn dặm, có thể buông tha một con kiến nhỏ như cô không? Năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ, nói cho cùng là vì cái gì…
Nhưng tiếc là cô không dám, chỉ ngoan cố đưa chiếc phong bì cho anh.
Cố Thừa Viêm buồn cười nhận lấy, nhét lại nó vào chiếc túi của cô, giọng nói khàn khàn trêu chọc: “Anh không cần tiền, nếu thật sự muốn báo đáp, không bằng bây giờ em mời anh một bữa đi?”
Tần Ấu Âm kinh ngạc ngẩng đầu: “Không phải… đã ăn tối rồi sao?”
Cố Thừa Viêm lại nói một cách rất có lý: “Thân thể cao lớn, tiêu hoá tốt, nhanh đói.”
Tần Ấu Âm cảm giác như bị một gã lớn hơn bắt nạt, khẽ nói: “Nhưng em không đói…”
Cố Thừa Viêm không nói thêm gì, tìm một nơi an tĩnh có bán đồ xiên que, sau khi xin được Wechat cô xong thì đi thanh toán, cứ như vậy cô xem như nợ anh một bữa, sẽ có thêm vài lần sau---
Thế nhưng, giấc mộng đẹp đẽ được tính toán tỉ mỉ của Viêm ca đột nhiên bị một cuộc điện thoại đánh tan không thương tiếc.
Anh nhìn Tần Ấu Âm lấy điện thoại ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trốn tránh đối diện với anh, sự vui mừng nơi đáy mắt bị một giọng nam ở đầu dây bên kia kích thích: “Âm Âm, đang ở đâu?”
Khoé môi đang cong lên của Cố Thừa Viêm rất nhanh hạ xuống.
Tần Ấu Âm hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi của anh, nói: “Đang đi ăn với các bạn học ở ngoài trường ạ.”
“Có tiện đi ra ngoài không?”
“Tiện ạ!”
Cố Thừa Viêm: ?!
“Vậy được, ba đón con đi ăn lẩu.” Người đàn ông nói xong, lại hơi ngập ngừng: “Có điều muộn thế này rồi, hẳn là con đã ăn tối?”
Đôi mắt Tần Ấu Âm rực sáng như sao: “Đâu có, ban nãy con ăn chưa no!”
Cố Thừa Viêm: Vừa rồi là ai nói không đói?!
Tần Ấu Âm và ba hẹn gặp nhau ở cổng trường, kích động đến mức vừa cúp điện thoại đã muốn chạy ngay qua đó. Nhưng vừa ngẩng đầu, trực tiếp đụng phải một đôi mắt thâm thuý. Thân hình cô cứng đờ, suýt chút nữa quên mất đại ma đầu hung dữ này.
Anh cao hơn cô rất nhiều, bờ vai rộng và sống lưng thẳng tắp của anh đủ để che khuất ánh đèn đường phía sau, bóng người phủ chiếu lên cô.
Cảm nhận được sự nguy hiểm từ người nọ, cô vội giải thích: “Đàn anh, xin lỗi… Em, em có thể đổi sang hôm khác mời anh ăn một bữa không?”
Cố Thừa Viêm không đáp.
Tần Ấu Âm rất sợ anh tức giận, hai bàn tay trắng nõn đan vào nhau, thành khẩn cúi đầu, giọng nói mang theo phần đáng thương: “Em thật sự có chuyện gấp phải đi, đổi sang ngày khác được không?”
Cố Thừa Âm không vui hỏi: “Bây giờ em đi đâu?”
“Em… đi ăn.”
Anh rất nhanh nghẹn lời, kiên trì hỏi tiếp: “Với ai?”
Tần Ấu Âm chớp mắt, thành thật khai báo: “Ba em.”
Cố Thừa Viêm cảm thấy cô đối xử với anh và người khác quá mức chênh lệch, uỷ khuất bất bình: “Ba em thì làm sao, Tần Ấu Âm, em vừa đồng ý với anh đã lại thay đổi, có phải----”
Anh đột nhiệt dừng lại, phát hiện có điều không đúng: “Đợi chút, em nói đi với ai? Ba em?!”
Tần Ấu Âm ngẩn ra: “Đúng thế.”
Cố Thừa Viêm: … Đệch, suýt nữa thì sai sót, còn tưởng là nam sinh từ phương trời nào chui ra.
Năm phút sau.
Tần Ấu Âm chạy đến cổng trưởng, mở cửa chiếc xe đỗ cạnh vỉa hè, trước khi ngồi vào trong, ánh mắt quét đằng sau một lượt.
Cố Thừa Viêm đi theo cô cả quãng đường, anh dừng dưới ngọn đèn đường không xa, hai tay đút túi quần, chân dài thẳng tắp, bóng dáng lười biếng đổ dài.
“Âm Âm, nhìn gì thế?” Tần Vũ từ trong xe hỏi.
“Không có…” Tần Ấu Âm vội định thần, “Có một đàn anh ở đó ạ.”
Tần Vũ nhìn qua, bất mãn nhíu mày: “Người cao cao xăm hình? Ba không phải đã nói với con rồi sao, không nên tiếp xúc với nam sinh có mối quan hệ phức tạp với bên ngoài xã hội như thế, người như cậu ta là dễ gặp rắc rối nhất.”
Tần Ấu Âm muốn giải thích đôi chút, lại cảm thấy không thể bác bỏ, đành cúi đầu vâng một tiếng.
Tần Vũ chọn một quán lẩu không xa, vào độ chín giờ tối ngày hè là thời điểm kinh doanh phát đạt nhất, nơi này có rất nhiều người, quan khách cởi trần ăn lẩu cười nói chửi bới ầm ĩ. Đối với môi trường loại này, Tần Ấu Âm có chút sợ hãi, bước chân vô thức dừng trước cửa.
“Sao thế? Hiện tại vẫn sợ người?”
Tần Ấu Âm không muốn cha cô nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình, nhẫn nhịn, mỉm cười lắc đầu: “Không có, con không sợ.”
Bên vị trí cạnh cửa sổ, giữa chiếc bàn là một nồi lẩu hai ngăn, xung quanh là đủ các loại đĩa thịt thà và rau sống.
Tần Vũ nhìn đôi má ửng hồng của con gái, thấp giọng hối lỗi: “Hôm nay ba lại thất hứa rồi, đã nói đến xem con chơi đàn, kết quả lại không tới.”
Tần Ấu Âm ngoan ngoãn lắc đầu: “Con biết ba rất bận.”
Công việc của cảnh sát hình sự vốn không theo thời gian nhất định, hơn một năm nay có biết bao nhiêu vụ án lớn xảy ra, làm việc quần quật từ ngày đến đêm, ông có thể bớt chút thời gian đến gặp cô, cô đã rất mãn nguyện.
Tần Vũ biết bản thân là người thô tục, không biết nói mấy lời ngon ngọt quan tâm, vì thế gắp miếng thịt vào bát của con gái, sau đó lấy ra một chiếc phong bì dày cộm đẩy về phía cô: “Âm Âm, đây là sinh hoạt phí, tiêu hết thì nói cho ba.”
Tần Ấu Âm nhìn chiếc áo cộc tay mà Tần Vũ đã mặc bốn năm năm nay, hầu hết hoạ tiết trên ngực áo vì giặt nhiều lần mà đã mờ đi, phần tóc mai trên thái dương ông cũng ngả bạc, cả mặt mang theo dấu vết của thời gian.
Cô lấy năm tờ trong phong bì, phần còn lại trả cho ông: “Ba, con tiêu