Ánh mắt anh có chút hung hăng, âm thanh cuối cùng hạ thấp hết cỡ, câu chữ đan xen đủ loại mơ hồ, trêu chọc quá phần.
Lỗ tai Tần Ấu Âm nóng rực, hoảng hốt lui về sau hai bước.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người này không nghiêm túc, lời nói cũng là trêu chọc cô, căn bản không có thỉnh cầu nghiêm tuc nào, cần gì cô phải đáp ứng.
Tần Ấu Âm không có cách nào đối phó lại với một Cố Thừa Viêm như thế, trước khi anh nói ra mấy lời càng bắt nạt người khác, cô đã cắn môi, đi xác nhận tình trạng của Tần Vũ với bác sĩ Trần, sau đó lon ton chạy xuống lầu.
Cố Thừa Viêm đuổi theo sau, trái tim như bị móng vuốt của mèo không ngừng cào xé, liên tục nói ra thỉnh cầu của bản thân.
“Âm Âm, vết thương đó đã xuất hiện từ trước, không liên quan tới em, em đừng nghĩ linh tinh.”
“Lời mà muốn bù đắp là anh chọc em thôi, thật ra anh muốn em cùng anh ăn một bữa cơm.”
“Vậy đổi lại, anh bù đắp cho em được không?”
“Em chạy nhanh như vậy, chân anh đau quá, đuổi không kịp.”
Nghe thấy hai chữ “chân đau”, bước chân Tần Ấu Âm đi chậm lại, quay đầu nhìn chàng trai cách đó ba mét.
Trong đại sảnh bệnh viện, dáng người anh cao ráo nổi bật, khuôn mặt quá mức ưu tú mang theo ý cười lười biếng, cả người tựa như toát ra một vầng hào quang chỉ thuộc về mình anh.
Cô phải thừa nhận một điều.
Loại hào quang này…
Bất luận là khi anh giành chiến thắng trên sân băng hay là trịch thượng cầm lái chiếc moto oai phong…
Đều không bị sự hối hả và nhộn nhịp của mọi thứ xung quanh làm cho lu mờ.
Cô không biết bản thân đang phát điên vì việc gì, rõ ràng cô không thấu hiểu anh, thậm chí còn trốn tránh anh. Nhưng nghe anh nói câu “Sau này không thi đấu nữa”, trái tim lại khó chịu tiếc nuối.
Cố Thừa Viêm từng bước tiến gần, gọi tên cô đến phát nghiện: “Âm Âm”.
Tần Ấu Âm lúc này mới phản ứng lại, hai mắt trợn tròn, cố gắng bỏ qua khí chất bức người và hình xăm trên tay anh, nhỏ giọng kháng nghị, “Không được gọi em như thế!”
Cố Thừa Viêm gật đầu, “Không gọi thì không gọi, phải đặt một biệt hiệu một mình anh gọi, như thế mới đủ đặc biệt.”
Tần Ấu Âm bị anh chọc tức.
Cô không có ý này.
Anh vỗ tay một cái, nảy ra ý tưởng, “Hay là, anh gọi em Ấu Ấu.”
Vành tai Tần Ấu Âm đỏ lên, quay đầu muốn bỏ chạy.
Cố Thừa Viêm đuổi theo, vẫn nói: “Cũng không được, gọi Ấu Ấu thường có cảm giác lo được lo mất, anh thấy chi bằng gọi là Nhục Nhục, ngụ ý khá tốt.”
(*) Lo được lo mất là bởi vì Ấu trong Tần Ấu Âm có nghĩa là trẻ em, tuổi nhỏ.
Tần Ấu Âm không chịu nổi nữa, dừng bước quay đầu: “Nhục Nhục có cái gì mà tốt?”
Khi nói những lời này, trong mắt cô ngập tràn bất bình uỷ khuất, có thể nhìn ra rất không hài lòng. Nhưng vẫn không chịu đối diện với anh, giống như anh là tên lưu manh vô lại nào đó.
Cố Thừa Viêm liếc cô một lượt,muốn chạm vào, nhẫn nhịn đến độ ngứa ngáy không chịu nổi.
Anh từ tối mở lời, thanh âm có chút khàn khàn: “Em gầy như vậy, muốn mua đủ các loại đồ ăn ngon cho em, để em có chút thịt thà.”
(*) Nhục Nhục viết là 肉肉, mà từ này dịch ra có nghĩa là thịt.
Hô hấp Tần Ấu Âm rối loạn, nắm chặt lòng bàn tay.
Không đúng.
Cố Thưa Viêm sao có thể nói chuyện với cô như thế này? Giọng điệu và thái độ ngày càng kỳ lạ, luôn đầy thâm ý sâu xa.
Tần Ấu Âm suy nghĩ một hồi rồi hoảng sợ, chật vật khống chế nhịp tim đang mất kiểm soát của mình, trốn ra ngoài cửa lớn bệnh viện.
Cô không dám ngồi trên chiếc moto phân khối lớn của Cố Thừa Viêm nữa, chạy đến trạm xe bus cách đó không xa, ngẩng đầu tìm lộ trình đến Đại Y.
Buổi trưa trời nắng chói chang, đến nỗi không thể nhìn rõ.
Cô khó chịu dụi mắt, ánh sáng bỗng được che lại. Một bàn tay đưa ra trước che ánh nắng rọi xuống tầm nhìn của cô, ngón tay mảnh khảnh của bàn tay còn lại lần mò trên bảng hiệu, sau đó thanh âm nhàn nhạt vang lên từ trên đỉnh đầu, “Xe số 22, tổng cộng 10 trạm, đến cổng tây Đại Y thì xuống xe.”
Tần Ấu Âm nhăn mũi nhìn sang.
Lại là Cố Thừa Viêm.
Anh thậm chí không rời đi, dựa vào biển hiệu cười.
Tần Ấu Âm thật sự rất sợ anh, nhưng nỗi sợ này hoàn toàn không giống với trước kia, lòng cô cũng không rõ vì sao.
Suýt chút nữa cô đã kích động đến mức bắt taxi, nhưng nhớ đến chiếc ví mỏng manh, cô quyết định nhẫn nhịn, lặng lẽ ghi nhớ những gì anh vừa nói.
Cố Thừa Viêm một tay đúi túi quần, uể oải dựa lưng vào biển báo , một cảnh tượng rực rỡ đủ thu hút cái nhìn của các cô gái ngang qua.
Tần Ấu Âm đứng cạnh anh, bị đủ các loại ánh nhìn của người đồng giới chiếu tới, cô lặng lẽ bước xa ra, giữ khoảng cách nhất định với anh.
Cố Thừa Viêm không nói lời nào, liếc nhìn đồng hồ, xoay người đi về phía ngược lại, dừng chân trước cửa hàng sạch sẽ nhất ở con hẻm không xa, “Mì lạnh nướng, bánh trứng cuộn, mỗi thứ một phần.”
“Được.” cô bán hàng mặc tạp dề giơ muôi lên, “Mì lạnh lấy vị gì?”
Cố Thừa Viêm suy nghĩ, đáp: “Chua ngọt.”
Sau đó, lại bổ sung: “Làm thanh đạm một chút.”
Cô bán hàng bất ngờ: “Khẩu vị em trai nhẹ ghê.”
Cố Thừa Viêm ngoảnh lại nhìn Tần Ấu Âm đang đứng đợi xe bus, khẽ cười: “Cô gái nhỏ của tôi là người miền Nam đến, không quen ăn quá mặn.”
Xe bus số 22 xuất hiện ở ngã tư.
Tần Ấu Âm đứng đợi ở ven đường, ấn cái bụng co rút của mình. Đã qua giờ ăn cơm, một lát nữa cô còn phải kịp thời gian đến lớp học chiều, chưa kịp ăn uống gì, chỉ có thể để bụng rỗng đến buổi tối.
Xe dừng lại, người người vây quanh, Tần Ấu Âm bị đụng phải hơi loạng choạng, đột nhiên có bóng người đi qua giữ lấy cô, kéo cô lên trên xe, trực tiếp chiếm lấy chiếc ghế trống gần cửa sau xe.
Tấm lưng áp vào cửa kính xe, cô ngẩng mặt lên hỏi: “Anh không phải đã đi rồi sao?”
Cố Thừa Viêm đặt tay xuống lưng ghế, rủ mắt nhìn: “Đi mua đồ ăn cho em.”
Anh đặt hai chiếc túi vừa nặng vừa nóng vào trong tay cô, “Anh còn có việc gấp, không ngồi xe bus cùng em được, trên đường về trường ăn đi nhé.”
Cố Thừa Viêm không cho cô cơ hội từ chối, vuốt ve mái tóc cô, hành động đủ thân mật. Sau đó, trước khi vài giây xe xuất phát, anh kịp thời đi xuống.
Ánh nắng ban chiều chiếu qua cửa sổ, anh đứng ngoài xe, nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.
Đến khi xe bus đi được nửa đường, Tần Ấu Âm mới định thần, cầm trong tay túi đồ ăn trưa anh đưa, mùi hương thơm phức khiến cô không khỏi nuốt nước bọt, cả tay và má đều phiếm đỏ.
Trở về trường, chưa đầy mười phút nữa là bắt đầu lớp hoá học hữu cơ. Cô chạy đến giảng đường, chưa kịp ngồi xuống, Từ Nhiễm đã gọi điện tới: “Tần sư muội, sáng nay em bỏ tiết sao?”
Bỏ tiết?
Phải rồi, vậy mà cô đã quên mất.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết học sáng nay của vị giáo sư khó tính, cô không những không nhớ tới, mà nửa ngày trôi qua cô cũng chưa xin nghỉ phép hay giải thích.
Từ Nhiễm nói: “Trưa nay anh đến văn phòng, nghe được chuyện này. Giáo sư rất không vui, nói rằng tân sinh viên vô kỷ luật, hình như có tên của em.”
Tần Ấu Âm lo lắng đổ mồ hôi: “Sáng nay em có việc gấp.”
“Anh biết em sẽ không vô cớ nghỉ học, nhưng quả thật nên viết giấy trước, hoặc là nói qua với giáo sư.” Từ Nhiễm khẽ thở dài, “Lần sau nếu gặp tình huống này, em nói với anh, anh giúp em nói thay là được.”
Tần Ấu Âm đứng ngồi không yên: “Nhưng lần này, em phải thế nào đây?”
Từ Nhiễm an ủi: “Giữa giờ nghỉ em đi tìm thầy giải thích xem sao, xem ông ấy có bỏ qua được hông. Đừng lo, anh đi cùng em.”
Tiết học này, Tần Ấu Âm một chữ đều không lọt tai, ngón tay đỏ bừng. Vất vả chờ đến lúc tan học, không dám chậm trễ thêm một giây, cô chạy nhanh đến toà nhà của giáo sư, Từ Nhiễm đã đứng chờ sẵn bên ngoài.
“Đi, chúng ta cùng lên. Nếu giáo sư trách móc em cái gì, anh sẽ giúp em giải trình.”
Tần Ấu Âm lắc đầu, thở hổn hển, “Không cần đâu, tự em làm được.”
Cô không để tâm tới việc Từ Nhiễm có kiên trì đi theo hay không, trong mấy phút bước lên lầu, cô cố gắng điều chỉnh tâm lý bản thân, lo lắng tới độ hai mắt đỏ bừng.
Vị giáo sư đó nổi tiếng toàn trường về độ nghiêm khắc, ghét nhất sinh viên đi muộn và bỏ tiết. Cô không nói trước thì thôi, đến cả gọi điện nhờ người xin phé cũng quên sạch.
Tần Ấu Âm đã chuẩn bị tinh thần bị phê bình và trừ điểm, đứng trước cửa văn phòng, run rẩy sắp gõ cửa.
Đúng lúc, cánh cửa mở ra từ bên trong. Vị giáo sư bưng tách trà bước ra, nhìn thấy cô liền sửng sốt.
Tần Ấu Âm nắm chặt vạt áo, cúi người yếu ớt nói: “Thầy, xin, xin lỗi thầy. Sáng nay em…”
Ngay khi Từ Nhiễm định giúp đỡ, giáo sư già đã bật cười, nếp nhăn trên khuôn mặt giãn ra: “Bạn học Tần Ấu Âm phải không? Sự việc sáng nay vì sao vắng mặt, thầy đã biết toàn bộ, không trách em.”
Tần Ấu Âm khó hiểu.
Vị giáo sư già khịt mũi: “Cái cậu Cố Thừa Viêm mà tiết trước bắt nạt em, trưa nay đã đến tìm tôi nói rằng gia đình em có việc gấp, vốn dĩ muốn xin phép trước khi đi, nhưng là cậu ấy cưỡng ép dắt em đi đến tận chiều mới trở về, toàn bộ là trách nhiệm của cậu ấy.”
Nói đến, ông vẫn tức giận: “Tôi biết ngay cậu ta là thể loại cá biệt chuyên gây rắc rối, ảnh hưởng cho sinh viên giỏi mà. Lần này cậu ta chủ động đứng ra, phạt mình cậu ta là được rồi. Sau này em tự mình cẩn thận hơn, nếu không tôi sẽ không thiên vị bất kì ai.”
Tần Ấu Âm nhìn vị giáo sư, hơi hé miệng, trong đầu vô vàn suy nghĩ. Suốt buổi sáng, là Cố Thừa Viêm đồng hành với cô.
Lúc lên xe bus, anh nói có việc gấp đi trước, tính toán thời gian, thì ra là về trước để nhận tội với giáo sư.
Anh thế nào có thể như vậy?
Tần Ấu Âm nuốt nước bọt, kiên trì giải thích: “Không phải, thật sự không thể trách anh ấy.”
“Được rồi, phạt đều đã phạt xong. Cậu ta bỏ học vốn dĩ là sự thật.” Giáo sư khoát tay, “Tôi còn có lớp bây giờ, dừng ở đây thôi, không cần nói thêm nữa.”
Ông không dừng lại, bước chân đi thẳng về phía góc hành lang. Tần Ấu Âm mơ hồ hiểu được, đã phạt xong, dù là hiểu lầm, cũng không thể thay đổi cái gì.
Tim cô đập loạn xa, lấy toàn bộ can đảm nhấc bước đuổi theo: “Thưa thầy, em có thể hỏi thầy đã phạt anh ấy thế nào không ạ?”
Giáo sư cao giọng, nói: “Trừ hết điểm thường ngày, nếu bài thi cuối kỳ không trên chín mươi, trực tiếp đánh rớt môn. Ai bảo cậu ta không chịu nghiêm túc học hành?”
Tần Ấu Âm bất động tại chỗ, Từ Nhiễm lại gần, thần sắc có chút phức tạp: “Tần sư muội, đều tại anh thông báo cho em quá muộn.”
Nói một nửa, anh dừng lại, cảm thấy lời này có chút không đúng.
Rõ ràng là anh không đủ rộng lượng, cho rằng đi cùng cô đến giải trình sẽ có thể bồi dưỡng thêm hảo cảm, nhìn sang Cố Thừa Viêm, không nói một lời chủ động vác toàn bộ trách nhiệm lên thân. Nếu không phải anh nhiều chuyện, Tần Ấu Âm căn bản không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Liếc qua liền rõ, ai trên cao ai dưới thấp.
Lúc lên lớp tiết học cuối cùng buổi chiều, Tần Ấu Âm đặt điện thoại trên đùi, nhìn chằm chằm vào khung chat của Cố Thừa Viêm, không biết phải gửi đi như thế nào bây giờ.
Nợ anh càng lúc càng nhiều, cảm giác cả đời này trả không hết.
Tan học, Tần Ấu Âm bước lên trên từng chiếc lá vàng rơi rụng trên đường, chậm rãi trở về kí túc xá. Đi qua nhà ăn trong khuôn viên trường, mùi thực ăn hấp dẫn thổi qua, mì lạnh anh mua cô đã tiêu hoá gần hết, lấy trong túi ra chiếc bánh trứng còn lại.
Mặc dù đã nguội, nhưng vẫn đặc biệt thơm.
Tần Ấu Âm cẩn thận bảo vệ bánh trứng trong tay, rủ đầu chán nản đi vào siêu thị lớn gần ký túc xá, bên trong có một chiếc lò vi sóng một tệ một lần.
Một tay cô cầm bánh, tay còn lại móc đồng xu từ ví ra. Vừa định cho xu vào thì cánh tay xăm trổ nọ đột nhiên lấy cả hai thứ đi.
Anh gõ nhẹ lên chóp mũi cô, khẽ nói: “Cô nhóc, để đến buổi chiều là không thể ăn được nữa. Nếu em thích, anh đi mua cho em cái mới.”
Tần Ấu Âm che mũi ngẩng đầu, Cố Thừa Viêm đeo túi trên vai, mặc quần áo rộng rãi thoải mái, một bên dây tai nghe màu đen đang treo trên cổ, một bên đang đeo lên. Anh nhìn cô mỉm cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng.
Cô mím môi, nín thở.
Thế nào có thể thảm hại như vậy, vốn dĩ nợ quá nhiều sẽ khó đối mặt, lần này lén lút làm nóng đồ anh mua, còn bị bắt quả tang tại hiện trường.
“Không ăn thì không ăn.” Tần Ấu Âm chật vật giữ lấy tôn nghiêm cuối cùng, “Em, em đi mua đồ.”
Siêu thị rất rộng, đồ dùng thiết yếu đều có.
Tần Ấu Âm tiện tay vớ cái nào cho vào giỏ cái đó, tâm tình mơ hồ, đến giá cả còn không thèm liếc qua.
Cố Thừa Viêm cũng không quấy rầy, không gần không xa đi theo cô, cô lấy cái gì, anh lấy cái đó.
Áp lực tâm lý Tần Ấu Âm rất lớn, đầu óc cuống cuồng sắp xếp đủ loại lời lẽ cảm ơn anh, trong vô thức bước đến quầy đồ dùng thường ngày của nữ sinh. Nhìn các bao bì màu sắc khác nhau, cô mới nhớ ra kỳ sinh lý của mình sắp tới, nên mua vài thứ.
Cô lén liếc sau, phát hiện Cố Thừa Viêm không có ở đó, tay vội vàng chụp lấy một hộp rồi giấu dưới mấy túi đồ ăn, thở dài một hơi nhẹ nhõm như thể vừa làm chuyện xấu.
Quả nhiên không phát hiện ra, Cố Thừa Viêm đang đứng ở một góc khác, buồn cười nhìn cô, hào phóng xuất hiện trước mặt, cũng cầm một hộp y hệt.
Mặt Tần Ấu Âm trong nháy mắt trắng bệch, tròn mắt kinh ngạc nhìn: “Anh lấy cái này làm gì?”
Cố Thừa Viêm nhíu mày, bình thản đáp: “Mua cho em gái nhỏ trong nhà.”
Em gái nhỏ trong nhà anh lại là ai nữa?
Tần Ấu Âm không phân biệt được thật giả trong lời nói của anh, chỉ biết việc cùng anh nói chuyện về băng vệ sinh là vượt quá sức chịu đựng của cô. Cô bước qua, tuỳ tiện lấy vài quả táo nhỏ rồi bước thẳng đến quầy thu ngân.
Trong lúc xếp hàng trách móc bản thân, rốt cục cô hoảng cái gì vậy chứ? Kết quả, đến một lời cảm ơn tử tế còn chưa kịp nói ra.
Lúc thanh toán, cô liếc nhìn chiếc đỏ gần đầy của mình, đang do dự để lại cho vừa túi tiền thì nghe anh chàng thu ngân nói: “Bạn học, đây là đồ của cậu, cầm lấy đi.”
Tần Ấu Âm ngẩng ra, cô còn chưa thanh toán, cái gì mà đồ của cô?
Lại nhìn chiếc túi trong tay anh chàng thu ngân, đồ trong đó hoàn toàn giống của cô, một thứ cũng không thiếu.
Anh bước ra ngoài, đưa cô: “Ban nãy đã có soái ca cao cáo thanh toán tiền và nhờ tôi đưa cậu, còn nhắc nhở là hàng đã bán không được trả lại. Nếu như cậu không cần, vậy chỉ có thể vứt đi.”
Cổ họng Tần Ấu Âm nghẹn lại, không nói được lời nào.
Mãi đến khi phía sau có người thúc giục, cô mới thanh toán vài quả táo nhỏ, sau đó ra khỏi cửa siêu thị với một túi to đùng.
Cố Thừa Viêm!
Rốt cục anh muốn làm cái gì?!
Tần Ấu Âm đứng ngoài siêu thị, kiễng chân tìm kiếm Cố Thừa Viêm, muốn trả lại túi lớn trong tay. Nhưng không tìm thấy Cố Thừa Viêm, ngược lại, đụng phải Sở Hân vừa tan học.
Sở Hân mặc một chiếc váy dài thắt eo, xinh đẹp chói mắt trong đám đông, thần sắc kiêu ngạo như mọi khi.
Kể từ thứ sáu tuần trước, Sở Hân về nhà sống, đã ba ngày Tần Ấu Âm mới gặp cô