Câu nói “Em mời anh đi ăn”, Cố Thừa Viêm thường xuyên được nghe, không chỉ vậy còn nghe nhiều đến mức lười từ chối, trực tiếp làm ngơ.
Anh chưa từng nghĩ rằng, ngày mà mấy chữ tương đồng này phát ra từ miệng cô gái nhỏ, có thể khiến anh phấn khích đến độ muốn bay thẳng lên trời.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thừa Viêm ôm điện thoại, vòng đi vòng lại ở ban công mấy lần, nhận ra mình càng ngày giống chú chó Husky ở nhà, trông mong món móng giò kho ngon lành trước mặt, thèm đến độ chân chỉ muốn đạp lên, lấy xuống nuốt chửng.
Nhưng ít nhiều vẫn phải nhịn xuống.
Không thể doạ món móng giò kho nhút nhát kia.
Cố Thừa Viêm điều chỉnh ngữ khí của mình, gắng sức bình tĩnh hỏi, “Hôm nào em mời?”
Tần Ấu Âm nhẹ nhàng thương lượng, “Mấy ngày nay nhiều tiết quá, để thứ sáu được không?”
Cố Thừa Viêm lặp đi lặp lại tin nhắn thoại vỏn vẹn vài giây này chừng bảy, tám lần.
Cái cổ họng nhỏ bé này, sao mà có thể phát ra loại thanh âm dễ nghe như vậy, thật cmn ngọt chết người.
Anh thịnh trọng nhấn mạnh: “Vậy quyết là thứ sáu, nhưng giữa chừng không thể vì bất kỳ lý do gì huỷ bữa ăn này.”
Lần truớc cô nói mời anh, lại huỷ hẹn, anh vẫn ghi nhớ tới giờ.
Nhận được sự đồng ý của cô, Cố Thừa Viêm cuối cùng cũng thả lỏng, nụ cười tràn đến cả ánh mắt và lông mày, vui vẻ ngoảnh đầu lại.
Mẹ kiếp.
“Đừng có động chạm linh tinh.”
Một tiếng khàn khàn của Viêm ca, doạ run ba người còn lại trong ký túc.
“Viêm ca, chúng em thấy mấy quả táo nhỏ khô này của anh đặt sang một bên, cho rằng anh không cần nữa, vì thế muốn giúp anh rửa chúng.”
Cố Thừa Viêm nhìn chiếc chậu sắt trên cánh tay bạn cùng phòng.
Quả táo nhỏ trong chậu dính mấy giọt nước, đáng thương vô cùng.
Viêm ca giật lại, ngữ khí lành lạnh: “Giúp cái gì?”
“Tiêu, tiêu hoá, tiêu hoá…”
Tiêu hoá cái con quỷ.
Cố Thừa Viêm bảo vệ chiếc chậu, mở ngăn kéo lấy ra đủ loại thịt bò khô, ném vào trong tay bọn họ, “Mấy thứ này ăn thoải mái, riêng táo không được đụng vào.”
Đùa cái gì vậy chứ, táo do chính tay tiểu móng giò nhà anh chọn, anh còn không nỡ ăn mà đặc biệt cất vào tủ trưng bày, kết quả suýt chút nữa bị cướp đi.
Mấy người bạn cùng phòng lấy đồ ăn vặt của Viêm ca, tự động trở thành em trai nhỏ của Viêm ca, cả mặt đều viết hai chữ ‘tuân lệnh’.
Cố Thừa Viêm giả vờ bình tĩnh, hỏi: “Mấy cậu, ai từng yêu đương?”
Tất cả đều giơ tay.
Anh hắng giọng, “Vậy con gái thích hẹn hò ăn tối ở đâu?”
Ba người tranh nhau trả lời, người nào cũng kinh nghiệm đầy mình.
Ba hoa tán phét nửa ngày trời, cuối cùng đáp án đều thống nhất.
Gần sân vận động Thành Nam có rất nhiều quán ăn ngon, hơn nữa tối thứ sáu vừa hay có một buổi biểu diễn quy mô lớn tổ chức ngoài trời, có thể thuận tiện đi dạo quanh một vòng.
Sau khi lên mạng kiểm tra, Cố Thừa Viêm rất hài lòng, nhưng cũng nhìn thấy tin tức địa phương của hoạt động năm ngoái. Do quá đông người, hiện trường hỗn loạn, phát sinh rất nhiều sự cố thất lạc trẻ nhỏ, bên dưới báo cáo còn ghi, khuyến khích mọi người chuẩn bị dây chống lạc để tránh xảy ra điều đáng tiếc nào.
Anh nhíu mày một lúc, nghĩ đến cảnh Tần Ấu Âm đi lạc rồi oà khóc, trong lòng hoảng loạn, lập tức mở taobao ra.
Chọn xong một chiếc dây chống lạc màu hồng cho cặp tình nhân, Viêm ca lại nhìn xuống hình xăm dưới cánh tay mình.
Đống hình xăm Trần Niên mua sẵn đợt trước, đây đã là cái cuối cùng, cần bổ sung hàng tồn kho gấp.
Anh tiếp tục tìm kiếm, ngẫu nhiên chọn một cửa hàng, thấy bảo đảm là chất liệu chống nước giữ được lâu, anh quyết đoán đặt mua năm mươi xấp khác nhau.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chớp mắt một cái, đã tới thứ sáu.
Tần Ấu Âm buổi chiều chỉ có một tiết học, chưa đến bốn giờ sẽ tan, Wechat của Cố Thừa Viêm chuẩn giờ gửi tới, “Nhục Nhục, bây giờ anh qua đợi dưới lầu kí túc em nhé.”
Trong miệng cô vẫn đang ngậm một ngụm sữa, đọc xong liền ho sặc sụa.
Việc gì mà phải gấp gáp vậy chứ.
Tần Ấu Âm thì thầm vào thanh tin nhắn thoại, “Bốn rưỡi được không, em trở về cất cặp sách đã.”
Hơn nữa ra bên ngoài trường, cô ít nhiều cũng phải thay một bộ quần áo tử tế.
Cố Thừa Viêm đang đứng dựa ở một góc khuất dưới lầu của cô, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, khoé môi cong lên, thấp giọng đồng ý: “Được, anh đợi em.”
Anh ung dung duỗi thẳng đôi chân dài của mình, tựa lưng vào tường, nhìn về phía cô vừa tan học trở về, không hề cảm thấy phiền toái nhàm chán.
Mười phút sau, một thân ảnh bé nhỏ gầy gò xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
Mái tóc ngắn tung tăng theo bước chân của cô, trông rất giống một cây nấm vừa lùn vừa mềm mại.
Ý cười trong mắt Cố Thừa Viêm càng đậm hơn, anh vẫn đứng im tại chỗ, đợi hai mươi phút sau cô mới xuống, anh cũng giả vờ như vừa tới.
Tần Ấu Âm hoàn toàn không nhìn thấy anh, đi thẳng lên lầu cất cặp thay quần áo xong, đúng lúc Trình Gia và Tề Tinh Tinh quay lại, kinh ngạc hỏi: “Âm Âm ra ngoài sao?”
Cô cắn môi, giống như làm chuyện gì xấu, vành tai vô thức đỏ lên: “Ừm, ra ngoài ăn.”
“Được nha.” Trình Gia vui vẻ yên tâm, “Lát nữa bọn tớ đều phải đi, còn đang lo lắng còn một mình cậu, giờ thì không sao nữa rồi.”
Mỗi chiều thứ sáu, bọn họ đều thu dọn đồ đạc trở về nhà, đến thứ hai mới quay lại.
Tần Ấu Âm mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhìn vào gương thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với bọn họ: “Vậy tớ đi đây, cuối tuần vui vẻ nha.”
Nói xong, thân hình xinh đẹp liền rời đi.
Trình Gia và Tề Tinh Tinh bật cười, “Này, cậu có phát hiện ra không, Âm Âm của chúng ta gần đây hoạt bát hơn chút rồi.”
“Đó là tất nhiên, còn không nhìn xem là ai dẫn dắt Âm Âm.”
Hai người ba hoa chưa được mấy câu, cửa kí túc cạch một tiếng, Trình Gia thuận miệng nói: “Có phải hẹn hò với Viêm ca quá kích động nên để quên đồ rồi không?”
Vừa quay đầu lại, nụ cười đột nhiên cứng đờ: “Hân Hân, là cậu à…”
Trong tâm trí Sở Hân đều là mấy chữ “Hẹn hò với Viêm ca”, bộ móng tay được sơn vẽ phức tạp cấu mạnh vào lòng bàn tay, cô trầm mặc đi vào, quay về trước giường của mình.
Không khí trở nên bí bách, Trình Gia tính tình ngay thẳng, mặc dù có chút dè chừng nhưng không nhịn được mà khuyên can, “Cậu đừng có gây rắc rối cho Âm Âm nữa, chuyện chọn đối tượng lại không thể miễn cưỡng. Cậu xinh đẹp như vậy, tìm đâu chả có người thích. Lá gan Âm Âm nhỏ như vậy, cậu cớ gì cứ ức hiếp cậu ấy.”
Sở Hân ngoảnh đầu, lớp trang điểm đậm không giấu được đôi mắt đỏ ngầu, “Lá gan cô ta nhỏ?”
“Đúng thế, sống cùng lâu như vậy cậu không phát hiện ra? Hơn nữa, cậu ấy nhát gan là do có bệnh, trong tủ còn có thuốc.” Trình Gia nói, “Đoán chừng là do chấn thương tâm lý nghiêm trọng, hại sợ đến chết đi sống lại mới thành như vậy. Đáng thương quá đi mất.”
Bàn tay Sở Hân siết chặt.
Tần Ấu Âm đáng thương, vậy còn cô ta thì sao?
Cô ta làm sao có thể nghĩ được rằng, Tần Ấu Âm lại là con gái của Tần Vũ. Hiện tại tình cảnh của cô, toàn bộ đều đã biết. Hai người này trong kí túc, mở miệng là ra bộ giảng đạo lý, hẳn là đang cười thầm cô. Đoán chừng không bao lâu nữa, Tần Ấu Âm sẽ nói cho tất cả mọi người biết.
Đến lúc đó, tất cả đồ hiệu hàng nhái, số tiền cô ta vay mượn, gia cảnh thật sự, toàn trường sẽ đều biết.
Đừng nói là Cố Thừa Viêm, mà có lẽ bất kì ai trong trường đều sẽ xem thường cô ta.
Trình Gia tiến lại gần: “Hân Hân, cậu nghe lọt tai chưa?”
Một lúc sau, Sở Hân nhướng mắt, đôi môi đỏ nhếch lên, khẽ cười: “Lọt tai rồi, sau này sẽ hoà thuận với cậu ta.”
Cô nghiêng đầu, trong mắt là âm sắc: “Vẫn cần làm phiền các cậu, từ giờ giúp đỡ nhiều hơn.”
Trên màn hình điện thoại, thời gian rất nhanh đã nhảy tới bốn rưỡi. Cố Thừa Viêm đứng cách đó không xa, thấy cô gái nhỏ chiếc túi nhỏ làm bằng vải cotton, lo lắng bước ra ngoài.
Ánh mắt Cố Thừa Viêm không rời khỏi cô, cô đã thay chiếc quần dài và áo thể thao trước đó thành chiếc váy dài liền thân, bên ngoài khoác chiếc áo len màu trà sữa, dưới chân đi một đôi giày búp bê tinh xảo.
Mặt xinh da trắng, đôi môi đỏ anh đào, cặp chân thon thả.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, dùng sức xoa hai bên thái dương.
Thật cmn không chịu nổi.
Cố Thừa Viêm nỗ lực biểu hiện như một quý ông chân chính, dắt theo một tiểu móng giò cao đến vai anh ra bên ngoài trường học lấy xe.
Tần Ấu Âm cho rằng vẫn là chiếc moto phân khối lớn kia, còn đang vướng bận không biết bản thân mặc váy làm gì. Vừa muốn bắt taxi, lại thấy Cố Thừa Viêm lắc chìa khoá xe, mở cửa chiếc xe oto.
Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy thế giới này thật bất công với người lùn như cô.
Chiếc xe việt dã này.
Vừa nhìn đã biết rất khó leo lên.
Cố Thừa Viêm nín cười mở cửa xe lái phụ, cố ý thúc giục cô: “Nhục