Trong buổi tổng duyệt chiều nay, Tần Ấu Âm đã đàn sai nhịp không biết bao lần.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù tổng duyệt không quan trọng bằng sân khấu chính thức, nhưng người đứng xem lúc đó không ít, cô lo lắng đến độ đứng ngồi không yên, đợi tới khi đến lượt mình, hai chân đều đã mềm nhũn.
Một lần nữa lên sân khấu sau ba năm xa cách, ánh sáng trên đỉnh đầu cô sáng rực, toàn bộ đám đông bên dưới đều bị bóng tối bao phủ. Từng hồi ức đau khổ vỡ ra thành vô số mảnh, cứa đi cứa lại trước mắt cô. Ngón tay cô càng lúc càng cứng đờ và yếu ớt, cho nên liên tục mắc lỗi.
Bên tai truyền đến không ít những lời rì rầm bàn tán.
“Học viện nào thế?”
“Trình độ này cũng dám lên sân khấu?”
“Chọn cô ta lên là vì có nhan sắc à?”
Cô ôm đàn tì bà rời khỏi sân khấu, bàn tay hận thù bấu víu lấy bắp chân.
Rõ ràng tập luyện tốt đến vậy, đủ thành thạo lưu loát, nhưng tới khi lên sân khấu lại không hoàn thành nổi…
Lúc đó, Tần Ấu Âm không khóc, cô muốn chờ đến buổi diễn chính thức khi ba cô đến. Có thể nhìn thấy ông ấy, cô sẽ không hoảng sợ như thế nữa, nhất định sẽ bình tĩnh lại, không khiến cho cả học viện mất mặt.
Nhưng mười phút trước, cô vô tình nhận được cuộc gọi của Tần Vũ: “Xin lỗi con, ba có nhiệm vụ quan trọng không đến được, ngày mai nhất định…”
Tần Ấu Âm liền biết, hôm nay cô xong đời rồi.
Toàn bộ cảm xúc của cô sụp đổ trong tức khắc, không thể cứu vãn được sự mạnh mẽ và can đảm cô đã tôi luyện mấy ngày qua.
Đến thời điểm này, cô lại nhìn thấy người mà mình muốn lảng tránh, còn cả hình xăm mới trên cánh tay anh, trong tâm trí hỗn loạn chỉ sót lại duy nhất một ý niệm---
Thật sự, những ngày tháng sau này không cách nào thoát khỏi rồi.
Cố Thừa Viêm thấy cô khóc, cả người như muốn nổ tung. Không cần biết cô có đồng ý hay không, anh vẫn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, sau đó xoay người ra ngoài tìm giáo viên phụ trách.
Điện thoại bên cạnh Tần Ấu Âm đột nhiên rung lên, cô hít thở không thông, không dám bắt máy.
Nhưng tiếp theo đó, những cuộc gọi không ngừng tiếp diễn. Cố Thừa Viêm không còn cách nào khác, thay cô nhận máy, là Trình Gia.
Anh mơ hồ có đôi chút ấn tượng, là người bạn cùng phòng buổi sáng đến trang điểm cho cô.
Cố Thừa Viêm nhìn cô gái nhỏ đang co ro núp vào một góc, sắc mặt bất lực, anh đưa một tay lên đỉnh đầu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay còn lại nhận cuộc gọi.
Bên kia, giọng nói nữ vang lên: “Alo? Âm Âm, cậu làm gì nửa ngày trời mới bắt máy thế? Tớ đến hậu trường giúp cậu dặm lại lớp trang điểm rồi đây.”
Tần Ấu Âm bị cánh tay Cố Thừa Viêm giữ lại, anh giống như đang bấm huyệt để giúp cô trấn an. Nghe thấy tiếng nói cao vót của người trong điện thoại, cô khẽ hắng giọng, nhưng thanh âm khàn khàn nói không ra tiếng.
Cố Thừa Viêm trực tiếp bật loa ngoài, đặt điện thoại sát môi anh, nói: “Bên trái cầu thang tầng hai, phòng thay đồ hướng Đông Nam, cô ấy ở đây.”
Trình Gia bị sự đột ngột này làm cho choáng váng, suýt chút nữa nhảy dựng lên!
Búp bê Tiểu Âm Âm quả nhiên có gì đó!
Hơn nữa, thanh âm của nam sinh này êm tai câu dẫn như vậy, người thật không biết sẽ đẹp trai đến mức nào, khẳng định đứng cùng Tiểu Âm Âm vô cùng…
Hai phút sau, Trình Gia đứng trước cửa phòng thay đồ, sửng sốt nhìn thân ảnh cao lớn đầy quen thuộc ở bên trong, hai chữ còn lại vô thức từ trong miệng thốt ra: “…… Đẹp đôi.”
Cố Thừa Viêm nghe thế, khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên vài tia ôn hoà, gật đầu: “Ừm.”
Trình Gia: Mẹ ơi, tôi không mù đấy chứ, người này là Cố Thừa Viêm?!
Trình Gia: Nhưng mà, anh ấy vừa “Ừm” cái gì?!
Cố Thừa Viêm lưu luyến bỏ bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu Tần Ấu Âm xuống, nói với Trình Gia: “Gặng hỏi xem là ai bắt nạt cô ấy.”
Anh nhẹ nhàng rời khỏi đó, đi đến phòng hoá trang chung ở trong hậu trường, cầm lấy một cái gương để bàn không ai dùng, mang đi nơi khác.
Lúc quay lại phòng thay đồ, những lời thì thầm của hai nữ sinh lọt vào tai anh.
“Bởi vì ba cậu có việc không đến được, tâm tình cậu mới hoảng hốt. Hơn nữa lúc tổng duyệt diễn tập thất bại, nên cậu mới sợ ảnh hưởng đến sân khấu tối nay, có phải không?”
Cố Thừa Viêm nghĩ, với tính cách của Tần Ấu Âm, đại khái lý do này khá hợp lý.
Nói cho cùng, tiểu móng giò là sợ hãi lên sân khấu.
Nhưng sợ gì chứ, có anh ở đó, những chuyện này cô không cần nhọc tâm.
Cố Thừa Viêm không vội vào ngay, dịch sang vài bước, gọi cuộc thứ hai cho chủ tịch hội sinh viên: “Trình tự sân khấu và hội trường đều do các anh phụ trách đúng không? Tạm thời để trống hội trường, tôi cần dùng nửa tiếng, sẽ không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn.”
Nói xong cúp máy, anh tiến qua cánh cửa, đặt gương lên bàn rồi nhìn viền mắt sưng lên của Tần Ấu Âm: “Dặm lại lớp trang điểm đi, sau đó anh đưa em đi giải quyết vấn đề.”
Dưới tầm giám sát của Viêm ca, Trình Gia không dám hỏi han thêm điều gì, đôi tay sử dụng tốc độ nhanh trước nay chưa từng có để trang điểm cho Tần Ấu Âm.
Thật ra, Cố Thừa Viêm căn bản không nhìn ra khác biệt chỗ nào.
Bất luận có trang điểm hay là không, theo anh mà nói, tiểu móng gió đều xinh đẹp như vậy.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến khi cọ lông buông xuống, Cố Thừa Viêm biết đã xong xuôi, anh đứng dậy đi qua nắm lấy cổ tay của Tần Ấu Âm, vừa định chạm vào thì tuân thủ khoảng cách chừng mực, chuyển sang nắm gấu áo cô: “Đi thôi.”
Trạng thái Tần Ấu Âm ít nhiều đã ổn định lại phần nào, cô dịch sang một bên: “Em không muốn…”
Cố Thừa Viêm biết thời gian có hạn, thấp giọng nói với cô: “Được, nếu không giống như lần trước, anh bế em đi.”
Thoáng chốc, sự động chạm giữa lồng ngực và cơ bắp hiện về trong tâm trí, Tần Ấu Âm giống chú chuột nhỏ bị mắc kẹt đuôi, vừa hoảng hốt vừa bực dọc, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài phần xấu hổ.
“Cho em một cơ hội nữa, đi hay không?”
Nói rồi, anh duỗi tay làm hành động như muốn ôm, cố tình doạ cô gái nhỏ.
Đôi mắt Tần Ấu Âm hơi long lanh, không dám nhìn thẳng hai cánh tay kín hình xăm, cúi đầu đi theo anh.
Khoé miệng Cố Thừa Viêm nhếch lên, chọn một con đường vắng người, cầm theo cây đàn tì bà rồi dẫn cô đi vào hội trường trống bằng cửa riêng, cũng là nơi tổng duyệt buổi sáng, và là sân khấu biểu diễn tối nay.
“Đến đây làm gì thế…”
Cố Thừa Viêm quay lại nhìn cô, hướng ra sân khấu: “Hiện tại nơi này ngoại trừ anh và em thì không có ai khác, em cứ ngồi vào vị trí biểu diễn chính thức này mà tập luyện. Nếu sợ thì nhìn anh.”
“… Nhìn, nhìn anh?” Tần Ấu Âm do dự, “Nhưng mà nhìn anh, em mới càng sợ hơn…”
Cố Thừa Viêm không nghe thấy nửa câu sau của cô, tiếp tục nói: “Khi con người ta lo lắng, cần một thứ có thể công kích đối mặt trực diện. Anh đứng cố định ở một chỗ phía dưới sân khấu, em tập trung đàn là được, không cần nhìn xung quanh, chỉ cần nhìn anh. Lúc biểu diễn chính thức cũng như thế, anh sẽ đứng ở đây, không rời đi nửa bước.”
Anh hỏi: “Nửa tiếng, đủ để thích ứng chứ?”
Tần Ấu Âm nắm chặt chân váy.
Cố Thừa Viêm nghiêng đầu, dưới ánh đèn sân khấu, ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ hiện ra. Anh không hỏi nhiều, kiên quyết ủng hộ cô: “Tần Ấu Âm, lên đi, em có thể làm được.”
Hiện tại cách buổi tiệc chỉ còn chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Tần Ấu Âm không có lựa chọn nào khác, nếu như tiếp tục nhát gan bỏ trốn, chỉ khiến cho cô và toàn học viện mất mặt.
Cô… phải làm được.
Tần Ấu Âm cắn môi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay tạo thành những vết đỏ đậm, cuối cùng nhấc bước, nhận lấy cây đàn trong tay Cố Thừa Viêm.
Cô càng bước càng nhanh, chạy đua với thời gian để đi lên sân khấu, ngồi vào vị trí đã từng thất bại, một lần nữa chỉnh lại dây đàn.
Cố Thừa Viêm nhẹ nhàng thở ra, không ngồi cũng không dựa, đứng quay lưng về phía góc gần sân khấu nhất, ánh mắt dán chặt lên người cô.
Hội trường to như vậy, còn cô nhỏ nhắn một khoảng.
Lại là trung tâm duy nhất có thể thu hút sự chú ý của anh.
Trong vòng nửa tiếng, Tần Ấu Âm đã chơi một đoạn nhạc bằng đàn tì bà sáu lần. Từ lúc bắt đầu, đến khi thanh âm mềm mại kết thúc, cô không nở lấy một nụ cười, hai bên má nghiêm trang, ánh mắt ngập ngừng dò thám dưới sân khấu.
Hình bóng của người đó, cô đã liếc nhìn trộm biết bao nhiêu lần.
Giữa sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, anh vẫn đứng tại đó, vững vàng như một cái cây bám rễ.
Chính vào lúc này, anh đang mạnh mẽ tán thưởng cô.
Tần Ấu Âm thầm nghĩ, biện pháp này cũng khá tốt…
Một Cố Thừa Viêm, đại khái so với hàng ngàn người phổ thông, còn đáng sợ hơn.
Thích ứng với mình anh, nói không chừng sẽ có thể thích ứng với một đoàn thể lớn.
Tám rưỡi tối, là nửa sau của bữa tiệc chào mừng tân sinh viên, đến lượt tiết mục độc tấu đàn tì bà của Tần Ấu Âm thuộc học viện Trung Y.
Cô đứng ở lối vào phụ của sân khấu, nhìn xuống đám người đông đúc, bắp chân khẽ co giật, cuối cùng minh bạch là cô quá ngây thơ rồi.
Vào thời điểm quan trọng nhất, vẫn là có chút hít thở không thông.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu, Tần Ấu Âm hít thở sâu hai hơi, ôm chặt đàn tì bà bước ra giữa sân khấu, giọng nói giới thiệu bản thân hơi nhỏ và run rẩy.
Phía dưới người người bật cười, có thể là không có ác ý gì, nhưng đủ để gây áp lực cho Tần Ấu Âm.
Thậm chí còn xuất hiện vài lời xì xào: “Có phải cô ấy không? Nghe nói lúc tổng duyệt toàn chơi sai nhịp?”, “Học viện Trung Y chuyển sang bán nhan sắc rồi à?”, “Thế này còn đỡ chán, tớ nghe đàn chị nói học viện Trung Y mỗi năm biểu diễn đều tệ nhất---”
Tần Ấu Âm cảm thấy bản thân vô cùng áp lực, vì thế theo bản năng nhìn về vị trí của Cố Thừa Viêm, trái tim đột ngột nhảy dựng.
Không có ai.
Góc đó, hoàn toàn trống rỗng!
Chỉ nửa tiếng tập luyện đặc biệt, đại ma đầu Cố Thừa Viêm bất chi bất giác biến thành nguồn dũng khí