Mấy năm trước, Ôn Cảnh Nhiên vẫn còn là học trò của ông nội, vì thường ngày chăm sóc Ứng Như Ước nhiều, lại một mình cô độc ở thành phố S nên ông nội thương xót, thường xuyên gọi bác sĩ Ôn đến nhà ăn cơm.
Dì Hoa lúc đó đã làm việc ở Ứng gia, vì Ôn Cảnh Nhiên mà còn đặc biệt theo học em gái cách làm món ăn của thành phố A.
Rồi sau này khi Ứng Như Ước đến A học đại học, ông nội Ứng cứ than vãn trong nhà chỉ còn dì Hoa và ông, quá lạnh lẽo, lần nào cũng vừa oán trách Như Ước không học Y ở S, vừa gọi Ôn Cảnh Nhiên về nhà uống chút rượu.
Có mấy lần, Ứng Như Ước trò chuyện với ông nội qua video chat, còn nhìn thấy Ôn Cảnh Nhiên nữa.
Một lần là ngồi trên sofa đơn, gọt táo cho ông nội, một lần là cầm chai rượu trong suốt, nhấm nháp rượu.
Theo lý thì, với tình hình Ôn Cảnh Nhiên thường xuyên tới ăn cơm, Ứng Như Ước nên sớm quen với việc đó.
Nhưng kỳ lạ là, hôm nay cô cứ thấy kỳ cục khó tả.
Cứ nghĩ tới những lời ban ngày Chấn Chân Chân nói, rõ ràng không đâu vào đâu, cô cũng phủ quyết rất nghiêm túc, nhưng nhìn thấy Ôn Cảnh Nhiên là trong đầu cô lại không kìm được bật ra suy nghĩ “ôm chân” ngay.
Ngồi đờ ra một lúc, Như Ước không chịu nổi, quả cam trong tay mới gọt một lớp vỏ cũng không gọt nữa mà đặt lên bàn, đứng lên vào bếp đi vòng vòng để hít thở không khí.
Mỗi lần cô ngồi cạnh Ôn Cảnh Nhiên mười phút sau là sẽ không kìm được mà nghĩ, những bệnh nhân của anh khi ở trước mặt một bác sĩ có cảm giác đàn áp như thế thực sự có thể ngoan ngoãn khám bệnh được không?
Khi mặt trời lặn, món ăn ông nội nấu thêm cuối cùng đã ra lò.
Dì Hoa mang thức ăn lên, thêm bát đũa, bận rộn xong cũng được gọi ngồi xuống cùng ăn.
Bốn người ngồi đối diện, bàn ăn yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng va chạm khe khẽ của bát đũa.
Dì Hoa là họ hàng xa của bà nội, thực ra nếu tính kỹ thì cũng chỉ dính líu một chút đời ông tổ, đến nay qua mấy đời rồi cũng đã phai nhạt huyết thống.
Nhưng bà nội là người trọng tình nghĩa, dì Hoa thời trẻ gặp sai người, khi không còn đường nào để đi, bà nội đã giang tay cứu vớt. Về sau bà nội qua đời, ông nội nghĩ rằng Như Ước còn nhỏ, trong nhà không thể không có người chăm sóc, nên mời dì Hoa đến nấu cơm, quét dọn, mời như vậy cũng đã chục năm rồi, sớm thân thuộc như người trong nhà.
Lúc này thấy không khí trong bàn ăn nặng nề, dì Hoa múc canh cho ông nội, cười nói: “Ông nội mấy hôm trước còn cười Như Ước vụng về, nấu ăn cũng bỏng tay, hôm nay sợ là phải khiến ông nhìn bằng cặp mắt khác rồi.”
Ông nội quả nhiên có hứng, liếc nhìn Như Ước đang yên lặng vùi đầu vào ăn cơm, hỏi: “Nó lại theo cô học cái gì à?”
“Bánh kem trái cây ngàn lớp.” Dì Hoa nói: “Làm rất đẹp, tôi thấy không thua gì ngoài tiệm bán đâu.”
“Chỉ có cô là khen nó.” Ông nội cười khẽ, như nhớ ra điều gì, ông ngừng đũa và hỏi: “Ông nghe Cảnh Nhiên nói con sắp phỏng vấn rồi?”
Người bị điểm danh ngẩng lên, nhanh chóng nuốt miếng thịt xuống, trả lời: “Chiều con mới nhận được thông báo.”
Nói dứt, Ứng Như Ước lén nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang thong thả lựa xương cá, miệng làu bàu than vãn: “Em đang muốn đích thân nói với ông nội mà.”
Tuy nói nhỏ nhưng người ngồi cạnh lại nghe rõ mồn một.
Ôn Cảnh Nhiên đang chăm chú lựa xương bỗng khựng lại, động tác tỉ mỉ như đang phẫu thuật ngừng hẳn, anh quay sang, hờ hững liếc nhìn Ứng Như Ước, nói ngắn gọn: “Phỏng vấn thôi mà, em còn định xem cái này là món quà à?”
Không đợi Như Ước phản bác, anh gạt phần thịt cá đã được bỏ xương vào bát, bổ sung một câu: “Giỏi ghê.”
Hai chữ nhẹ bẫng kiến Như Ước mặt đỏ tía tai, muốn biện bạch nhưng lại không nói rõ, không giải thích thì lại thấy không cam tâm.
Huống hồ ông nội cũng có mặt, không thể để cô nổi nóng được.
Nghĩ thế, miếng thịt vốn ngọt ngào dường như không còn vị gì, Như Ước phồng má, quyết định tối nay trước khi Ôn Cảnh Nhiên đi sẽ không dễ chịu với anh nữa.
Nhưng mà…
Ứng Như Ước “khó chịu” cũng chỉ là tiếng “hừ” lạnh lùng khi thu dọn bát đũa; lúc bưng trà đi ngang qua Ôn Cảnh Nhiên liếc xéo anh một cái; ngồi trên sofa khi chạm mắt nhau thì tranh thủ rời mắt đi nơi khác với vẻ chê bai trước anh.
Chỉ có tí lực công kích như thế, gãi ngứa cho anh còn không đủ nữa là…
Người thất bại ấy ngồi trong sofa, bưng ly trà hoa cúc dì Hoa vừa nấu, nhâm nhi nhẹ nhàng, vừa dỏng tai lên nghe Ôn Cảnh Nhiên và ông nội trò chuyện.
Nói ra cũng lạ, ông nội đã lớn tuổi như thế, bình thường cũng không thích chơi những thiết bị điện tử, những từ thịnh hành hiện giờ cũng đều là học theo Chấn Chân Chân mồm mép nhanh nhẹn kia.
Nhưng chính vì thế, dù Ôn Cảnh Nhiên trò chuyện cùng ông về bệnh án hay là những việc vặt vãnh, đều không hề gặp trở ngại gì cả.
Cho dù dì Hoa thi thoảng xen vào hỏi một câu về giá thức ăn, ông cũng có thể trả lời đâu ra đó… là một bác sĩ vạn năng, chức năng này đến bây giờ vẫn khiến Ứng Như Ước thấy khó hiểu.
Ông nội đang nói về buổi chiều thả chim ở công viên thì đột nhiên đổi chủ đề: “Mảnh đất trống phía sau rừng trúc của công viên bày bàn ghế, có nước uống và bánh ngọt, trông như đang dã ngoại vậy. Kết quả là ông đến đó xem thế nào thì phát hiện ra là đại hội xem mắt.”
Ứng Như Ước nhướng mày, cúi xuống nhấm nước trà hoa cúc, cười tít mắt nghe tiếp.
Bác sĩ Ôn năm nay ba mươi rồi, gọi ông nội là thầy cũng đã gần mười năm. Nhưng bao năm nay, đừng nói là nhìn thấy anh có bạn gái, ngay cả các tiền bối trong bệnh viện sắp xếp xem mắt cho
anh, anh cũng nhất loạt từ chối.
Độ tuổi tam thập nhi lập, những bác sĩ cùng tuổi trong khoa của Ôn Cảnh Nhiên nếu không chuẩn bị sinh đứa thứ hai thì cũng đang sinh con… Không ai giống Ôn Cảnh Nhiên, trong sạch tới độ có thể xuất gia làm hòa thượng được rồi.
Ông nội bình thường không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm nay… cứ thấy là thầy thì vẫn nên nói vài câu: “Con cũng lớn rồi, nên suy nghĩ đến chuyện hôn nhân đi. Nếu không định cưới con gái ở thành phố A thì cứ nói với thầy, thầy sẽ giúp con chọn người ở đây.”
“Đúng là không định cưới người ở A thầy ạ.” Ôn Cảnh Nhiên ngước lên, nụ cười ôn hòa trong đáy mắt: “Thầy không cần lo, nếu con có cô gái con thích thì cũng phải qua sự đồng ý của thầy.”
Ông nội không nghe ra ý gì lạ, khoát tay, khẽ trách: “Không hợp lễ tí nào.”
Như Ước nãy giờ giả vờ chăm chú xem tin tức mới đã không nhịn được mà liếc sang.
Ôn Cảnh Nhiên cúi đầu, khóe môi thoáng nụ cười.
Anh đang gọt táo, ngón tay thon dài đè xuống lưỡi dao nhỏ sắc bén, át sát vào thịt quả mà thong thả gọt lớp vỏ ngoài cùng, lớp vỏ táo kéo dài không đứt, độ dày giống y hệt nhau cuốn theo từng vòng, từng vòng theo mu bàn tay anh.
Dường như phát hiện ra ánh mắt của cô, anh ngước lên, nụ cười chưa tắt, cứ thế nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt đó trong sáng, như ánh sao cuối cùng trước ban mai, sáng đến độ sương mù ban sớm cũng không thể che khuất ánh sáng.
Như Ước hơi ngớ người.
Sao cô cứ thấy…
Ánh mắt đó của Ôn Cảnh Nhiên, sao mà có ý tứ sâu xa đến thế…
Lúc Ôn Cảnh Nhiên về, Ứng Như Ước ra tiễn.
Nơi ở của Ôn Cảnh Nhiên ở S chỉ có hai chỗ: bệnh viện, Ngự Sơn.
Không cần đoán cũng biết, bệnh viện tuyệt đối là nơi Ôn Cảnh Nhiên ở nhiều nhất, có lúc thường xuyên phẫu thuật xong thì đã là đêm khuya hoặc sáng sớm rồi.
Vào thời gian đó, nếu hôm sau vẫn phải đi làm thì chỉ muốn tranh thủ từng giây để nghỉ ngơi, làm sao còn lái xe vạn dặm xa xôi quay về Ngự Sơn cách bệnh viện khá xa?
Còn về Ngự Sơn, là khu biệt thự cao cấp ở thành phố S, đúng là thích hợp để sinh sống.
Năm đó Ôn Cảnh Nhiên xem qua rồi mới quyết định mua biệt thự Ngự Sơn, Như Ước còn đớ lưỡi vì bác sĩ bây giờ lương lại cao tới mức mua được biệt thự…
Kết quả về sau mới biết, bác sĩ Ôn đang chơi cổ phiếu, còn tham dự vào không ít dự án đầu tư của Ôn gia.
Ông nội sau khi về hưu cũng dọn về đây làm hàng xóm của Ôn Cảnh Nhiên.
Hai hộ cách nhau mấy ngôi nhà, không xa không gần, đi bộ một chút là về đến nhà.
Ứng Như Ước tiễn khách rất qua loa, không thèm ra ngoài, chỉ đưa đến bậc thềm, đạp lên tấm thảm mà đứng thẳng. Chỉ có nụ cười trên gương mặt là thành tâm thành ý, viết đầy biểu cảm “cuối cùng anh cũng về rồi”.
Cảm xúc đó rõ ràng tới mức Ôn Cảnh Nhiên muốn phớt lờ cũng không được.
Thế là, Như Ước thấy Ôn Cảnh Nhiên kéo cửa ra, không hề do dự bước ra ngoài, tay cô đang vẫy còn chưa kịp buông xuống thì đã thấy anh quay lại, ngoắc ngoắc tay với cô.
Dưới ánh đèn đường, nụ cười ngược sáng của anh có phần mơ hồ, chỉ có đôi mắt ấy là sáng rực.
Như Ước ngẩn người, miễn cưỡng nhón chân bước tới: “Sư huynh còn gì dặn dò?”
“Buổi chiều anh đến phòng nhân sự.” Anh cúi xuống, giọng nói thong thả: “Khoa gây mê hồi sức chỉ tuyển một người.”
Ứng Như Ước cuối cùng cũng nghiêm chỉnh: “Chỉ tuyển một người?”
Ôn Cảnh Nhiên lại lặng lẽ bồi thêm: “Bác sĩ gây mê tham dự phỏng vấn không chỉ có mình em.”
Thường thì Ứng Như Ước nghe xong chắc sẽ hừ mũi, không quan tâm.
Nhưng Ôn Cảnh Nhiên nói có vẻ ngập ngừng như vậy… tim cô đập bắt đầu không theo quy luật nào.
Lẽ nào lần này cô đã gặp kẻ thù mạnh?
Nghĩ như thế, trong đầu lại hiện ra cảnh buổi chiều, Chấn Chân Chân khổ nhọc khuyên nhủ cô, Ứng Như Ước sực tỉnh, đang định mặt dày thăm dò tình hình, kết quả nhìn lại thì Ôn Cảnh Nhiên đã kéo cửa xe, ngồi vào trong.
Như Ước vô thức gọi to: “Đợi một chút!”
Người trong xe quay lại nhìn, cách cửa kính xe phản quang, Ứng Như Ước không nhìn rõ thần sắc của anh, cô đứng ở cửa, chỉ vào trong nhà, lặp lại: “Đợi em một chút.”
Ứng Như Ước vội vàng chạy vào bếp, đau khổ lấy ra bánh kem ngàn lớp đã làm xong mà chính cô cũng không nỡ ăn, nhìn ngắm nó qua lớp giấy bọc trong suốt, cuối cùng cắn răng xách ra ngoài tặng.
Dì Hoa mục kích mọi việc và ông nội đi theo theo dõi tình hình quay sang nhìn nhau, mãi rồi dì Hoa mới hoài nghi: “Bánh kem này hóa ra là tặng Cảnh Nhiên à? Chẳng trách không cho ai đụng vào…”
Nửa tiếng sau.
Chấn Chân Chân nhận được một cú điện thoại riêng.
Bên kia đầu dây, Ứng Như Ước nghiến răng nghiến lợi: “Chấn Chân Chân, sớm biết thế thì tớ đã đút cậu ăn bánh kem ngàn lớp rồi.”