Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 14


trước sau

Lúc này đây, Chấn Chân Chân cảm thấy cần phải chứng minh bản thân trong sạch: “Cậu cho tớ ăn, chưa chắc tớ đã ăn.”

Người đàn ông đang dựa vào bàn của cô, lật văn kiện xem, nghe thế thì dời mắt sang nhìn cô.

Chấn Chân Chân lúc này mặc kệ cấp trên đứng cạnh đang nghe cô gọi điện, đổi sang tay kia, hạ giọng hỏi: “Thế bánh kem ngàn lớp của cậu đút cho ai ăn?”

Ứng Như Ước dựa vào bồn rửa tay, nhìn gò má đỏ hồng của mình trong gương, đưa tay lên lau trán, bất lực nói: “Tớ nghe lời cậu, đi dâng hiến cho bác sĩ Ôn rồi.”

Chấn Chân Chân liếc nhìn người đàn ông vẫn đang chăm chú xem văn kiện, tỏ vẻ bình thản cầm ly nước lên để đi lấy nước, đến khi thấy xung quanh không có ai, cô nàng mới cười hí hí dựa tường, rất là an ủi: “Chấn gia thương nàng quả không lãng phí, những lời ta nói nàng đều nghe cả.”

Ứng Như Ước cười cười: “Sao cậu không hỏi kết quả?”

Chấn Chân Chân tỏ vẻ hiểu hết, hỏi: “Ồ, thế bác sĩ Ôn chấp nhận quà của cậu, đưa cậu đi cửa sau hay là hẹn cậu tiến thêm một bước tình cảm, hẹn hò ở khu rừng nhỏ sau hoàng hôn?”

Đương nhiên là… không đúng cái nào cả.

Khi Ứng Như Ước xách bánh kem đưa cho Ôn Cảnh Nhiên đang mở cửa xe đợi cô, anh nhận lấy hộp bánh, tiện tay đặt lên ghế phụ.

Đã nhận quà của cô, thì phải làm việc chứ, đúng không?

Cô chống vào cửa xe đang mở, “Đây là bánh kem tự tay em làm hồi chiều, sẽ hơi ngọt đó.”

“Ừ.” Anh phát ra một tiếng khe khẽ từ cổ họng, cố ý như không nhìn thấu ý đồ của cô, hỏi: “Còn chuyện gì không?”

Thái độ này… với người hồi nãy tung lưới thả mồi câu cô cứ như hai người khác nhau vậy.

Dù sao đi nữa, cô cũng là người mới tặng quà cho anh, không thể khách sáo một chút được sao?

Ứng Như Ước tiến lại gần một bước.

Động tác đó đối với Ôn Cảnh Nhiên đang ngồi trong xe mà nói, có chút tính xâm lược.

Ánh đèn đường khiến toàn thân cô trở nên nhòa nhạt, ánh sáng xuyên qua vai cô rơi xuống, chiếu vào mắt anh.

Cô dựa vào cửa sổ xe hạ một nửa xuống, đối mắt với anh, tỏ ra dễ chịu hiếm có và cũng là duy nhất trong tối nay: “Tình hình thứ sáu phỏng vấn, anh có thể tiết lộ cho em một ít không?”

Sợ anh từ chối, Ứng Như Ước dùng đầu ngón tay so sánh, thành thật nói: “Một chút chút cũng được.”

Sàn xe Land Rover cao, dù anh dựa vào lưng ghế ngồi thoải mái trong xe vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt luôn không có cảm xúc gì dần dần… phủ đầy nụ cười.

Như Ước nhìn anh với vẻ chờ mong.

Chỉ nghe Ôn Cảnh Nhiên trầm ngâm hồi lâu rồi hạ giọng: “Lần phỏng vấn này…”

Đằng xa có tiếng còi hụ, Như Ướckhông nghe rõ, cúi xuống đưa tai lại gần.

Ôn Cảnh Nhiên cũng rất phối hợp ngồi thẳng lên, nói thầm vào tai cô: “Anh dự thính.”

Đây là đang khiến cô vui sao…?

Như Ước tức điên.

Điều cô muốn biết không phải chuyện này!

Ôn Cảnh Nhiên dự thính hay không đối với cô chẳng chút quan trọng, đối với giám khảo, cô chẳng có hứng thú gì với ai, điều cô muốn biết chỉ là tình hình cơ bản của các đối thủ cạnh tranh, như thế cô mới có thể tốn thời gian để chuẩn bị, chí ít không cần đánh một trận không chút chuẩn bị.

Kết quả cô đau khổ tặng bánh kem ngàn lớp mà chính cô cũng không nỡ ăn cho anh, thì lại nghe được một tin tức chẳng quan trọng gì?

Chấn Chân Chân nghe xong cũng có vẻ tiếc nuối: “Chỉ có thế?”

“Chỉ có thế?” Ứng Như Ước không kìm được cao giọng, buồn bực đi tới đi lui hai vòng trên sàn nhà: “Rõ ràng là anh ấy tìm niềm vui ở tớ, thế còn chưa đủ ác à?”

Chấn Chân Chân “chậc chậc” mấy tiếng, cầm chắc điện thoại, lên lớp cho Ứng Như Ước: “Có những người đàn ông, cách anh ấy thích cậu chính là không kìm được mà bắt nạt cậu. Theo tớ thấy thì bác sĩ Ôn rõ ràng là người mắc bệnh này giai đoạn cuối rồi!”

Không tài nào nói chuyện được…

Từ khi Ứng Như ước kể cho Chấn Chân Chân nghe bí mật bao năm kia, cô nàng này lần nào nhắc đến Ôn Cảnh Nhiên cũng kiểu mờ ám “hai người có gian tình” vậy.

Dù Ôn Cảnh Nhiên làm gì, cô nàng đều có một đống lý lẽ cùn “chứng minh” hành động của anh là có âm mưu với cô, còn cô thì chính là người giả tạo, làm bộ làm tịch, muốn còn làm bộ.

Thời kỳ mờ ám nhất, cô còn chẳng xảy ra gì với Ôn Cảnh Nhiên, không lẽ bây giờ đã không còn tâm tư thiếu nữ nữa mà còn xẹt lửa được sao?

Hơn nữa, Ứng Như ước từ sau hôm tốt nghiệp cấp ba đã có ám ảnh tâm lý khó tả về Ôn Cảnh Nhiên, cô thực sự không tài nào có suy nghĩ coi Ôn Cảnh Nhiên còn hơn là sư huynh được.

Chấn Chân Chân vất vả khuyên nhủ mãi, đến khi Như Ước không còn sức lực phản bác, quên mất chuyện mình gọi cho Chấn Chân Chân để kể khổ, sau đó mới đắc ý cúp máy.

Đang định đi vòng qua chậu hoa để về vị trí làm việc, vừa đi ra thì thấy cấp trên cầm ly giấy dùng một lần đứng ở cửa, dáng vẻ ôm cây đợi thỏ đó… khiến Chấn Chân Chân lập tức lúng túng đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Trì Thịnh cắn ly giấy, nhìn cô một lúc rồi chậm rãi nói: “Miệng mồm cô giỏi như vậy, không bắt xuống đường làm việc thì đúng là đáng tiếc.”

Chấn Chân Chân thấy da đầu tê dại, nhìn anh vẻ đáng thương: “Em sai rồi, thực sự là bạn thân của em lớn tuổi sợ kết hôn đến mức thần kinh yếu ớt lắm. Nếu em không nghe máy, không an ủi không chỉ dẫn, chỉ sợ cô ấy nghĩ lung tung.”

Trì Thịnh nheo mắt, “ồ” một tiếng.

Âm cuối kéo dài khiến trái tim bé nhỏ của Chấn Chân Chân không dám đập nữa.

Cô cụp mắt, khẽ cắn môi, tỏ vẻ chịu đựng: “Nếu không anh trừ lương của em đi, đây là đòn trừng phạt nghiêm khắc nhất với em đó…”

Trì Thịnh cười khẽ, liếc nhìn cô với vẻ khó hiểu rồi tiện tay ném ly giấy vào thùng rác kế bên, quay lưng đi thẳng vào văn phòng.

Chấn Chân Chân đứng tại chỗ một lúc, xác nhận Trì Thịnh đi
thật rồi mới xoa nắn cần cổ lạnh ngắt, nhảy nhót tung tăng quay về với công việc.

Thứ sáu.

Ứng Như Ước dậy rất sớm.

Trong nhà không có xe, cô phải ngồi tàu điện ngầm. Cũng may tuy Ngự Sơn khá xa bệnh viện đại học S nhưng giao thông lại rất thuận tiện.

Cô nhẩm tính thời gian, rồi chọn một bát hoành thánh trong tiệm bán thức ăn sáng kế trạm tàu điện.

Hoành thánh nước trong, vỏ mỏng thịt nhiều, nhỏ nhắn xinh xắn.

Trên canh rắc một ít hành, xanh mát mắt, nhìn là muốn ăn rồi.

Như Ước nếm thử nước canh rồi thêm giấm và sa tế vào trong hoành thánh, mùi vị chua cay xộc thẳng vào khoang mũi cô.

Đợi khi cả bát nhỏ hoành thánh ăn hết rồi, đầu mũi cô đã lấm tấm mồ hôi, trong bầu không khí dần mát mẻ, cô vẫn cảm thấy cơ thể ấm áp.

Sau khi đến bệnh viện đại học S rồi, thời gian vẫn còn hơi sớm.

Buổi sáng là thi viết, Như Ước đăng ký rồi cầm thẻ dự thi vào rút thăm ở phòng nhân viên công tác, để biết trình tự thi của mình.

Khi kết thúc thi viết thì đã gần giờ ăn, quy trình phỏng vấn được sắp xếp vào hai giờ chiều là bắt đầu.

Cũng tức là, cô có thời gian buổi trưa để nghỉ ngơi… nếu không có sự cố gì.

Nhưng rõ ràng, “không có sự cố” đối với cô giống như một câu bùa chú, mỗi lần cô niệm bùa này thì y như rằng sẽ xảy ra sự cố bất ngờ.

Lần trước cô nói “không có sự cố” là hồi thực tập thạc sĩ mấy năm trước, lần đầu lên bàn mổ.

Cô bất ngờ… có phần căng thẳng, làm cho cả quá trình phẫu thuật, cô phát huy không ổn định cho lắm.

Từ đó, khi cô lên bàn mổ lần nữa, sẽ bị nghiêm cấm nói “không có sự cố”.

Mà lần phẫu thuật đó, bác sĩ mổ chính cô theo giúp là Ôn Cảnh Nhiên.

Cũng không biết có phải nên mừng vì ca mổ đó do anh mổ chính hay không.

Còn về lần này…

Như Ước nhìn Ôn Cảnh Nhiên đứng ngoài cửa đợi cô, không nhịn được thở dài.

Xem ra, lại phải ăn nhà ăn bệnh viện rồi.

Thức ăn ở nhà ăn bệnh viện đại học S thực ra rất ngon, khi ông nội chưa về hưu, Như Ước thi thoảng cũng đến nhà ăn để ăn cùng với ông.

Trong món ăn thường gọi, món bò kho và sợi đậu phụ là nhiều nhất.

Còn chưa tới giờ cao điểm ăn trưa nên trong nhà ăn không đông lắm.

Ứng Như Ước chọn một góc nhỏ nhất, nghĩ ngợi rồi hỏi anh trước: “Buổi sáng có bận không?”

“Cũng được.” Ôn Cảnh Nhiên nhìn cô, hỏi lại theo phép lịch sự: “Thi viết thế nào?”

“Rất tốt.” Như Ước nheo mắt, cười cười.

Cô xưa nay hiếu thắng, thi viết là chuyện cô có thể tự kiểm soát, chưa từng thất bại.

Ôn Cảnh Nhiên hiểu cô, biết rằng thi viết là chuyện dễ dàng với cô, nên cũng không hỏi gì nhiều.

Hai người ngồi đối diện yên lặng ăn xong, Ôn Cảnh Nhiên thấy còn sớm, biết cô có thói quen nghỉ trưa nên định đưa cô đến phòng trực ban nghỉ một lát, ngước lên thì thấy cô đang dùng khăn giấy lau miệng thật kỹ, rồi lại vặn son ra thoa một lớp lên môi.

Màu môi đỏ hồng, khiến yết hầu Ôn Cảnh Nhiên không kìm được động đậy.

Thực ra ban nãy anh đã chú ý thấy, hôm nay Ứng Như Ước trang điểm nhẹ, lông mày kẻ mỏng, thoa son môi nữa.

Cô vốn xinh đẹp, ngũ quan không cần cố ý tô vẽ đậm, chỉ cần thoa một lớp phấn đã trong veo như pha lê rồi.

Nghề bác sĩ này khác những nghề khác, trang điểm càng tự nhiên càng tốt.

Anh chợt dừng bước.

Anh ngừng lại, khiến Ứng Như Ước theo sau anh cũng chỉ có thể ngừng lại.

Cô nhìn theo ánh mắt anh, nghi ngờ sờ môi mình, băn khoăn: “Em không soi gương, tô son ra ngoài sao?”

Trong lúc nói, Ứng Như Ước đã lấy gương nhỏ trong túi ra ngắm môi mình.

Màu son là màu nude gần giống màu môi cô, lúc cô đi từ sáng còn do dự xem nên mang son dưỡng để môi sáng bóng hay là mang son môi.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy son môi màu nude vừa hay có thể làm căng mọng, cũng không quá bóng như son dưỡng.

Nhưng ánh mắt của Ôn Cảnh Nhiên…

Hay là xảy ra vấn đề gì sao?

Ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên chiếu vào đôi môi mím khẽ của cô.

Ứng Như Ước bị ánh mắt của anh nhìn cho thiếu tự nhiên, rõ ràng cô không làm gì cả, thế mà lại thấy tai nóng lên.

Ánh mắt anh như có độ nóng thiêu đốt, khiến cả gò má cô cũng bắt đầu nóng lên một cách vô thức.

Đúng lúc Như Ước do dự xem có nên mở miệng hỏi không, thì Ôn Cảnh Nhiên đứng trước mặt cô bỗng đưa tay lên.

Một tay nhẹ nhàng cố định cằm cô, ngón tay cái bên kia dừng lại ở môi cô, bá đạo lau đi lớp son môi đó.

Ứng Như Ước ngớ người.

Không đợi cô nổi cáu, Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn màu son trên tay, tỏ ra nghiêm túc: “Lúc phỏng vấn đừng tô son.”

Ứng Như Ước hơi đờ người, cô bất giác hỏi: “Tại sao?”

Ôn Cảnh Nhiên trầm ngâm, rồi nói: “Giám khảo không thích.”

Ứng Như Ước: “…”

Khoan đã, giám khảo là ai?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện