Ông bà Phương nhìn Thái Oanh một lúc, sau đó lên tiếng hỏi:
- "Thái Oanh lâu quá không gặp, nay đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp."
Được mọi người khen khiến Thái Oanh có chút ngại ngùng mà cúi đầu.
Phương phu nhân lại hỏi tiếp:
- "Vậy con đã quen chàng trai nào chưa?"
Nghe đến đây khiến Thái Oanh có chút đỏ mặt, khẽ nhìn lén về phía Thuật Tần đang vô tư uống trà, chậm rãi nói:
- "Dạ....dạ...chưa ạ."
- "Trong hai đứa con trai của cô, cháu ưng ai nhất.
Thuật Tần hay Thế Hào?"
Phương phu nhân ngẫu hứng nói đùa một câu nhưng lại đâm trúng tim đen của cô.
Thái Oanh xấu hổ toan trả lời liền bị Thế Hào cắt ngang.
- "Người Thái Oanh thích đương nhiên là con rồi.
Tụi con là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Mãi sau này, cô ấy mới biết anh Thuật Tần."
Thuật Tần cũng vì thế mà mở lời:
- "Hai đứa rất xứng đôi.
Nếu có thể, anh rất muốn em trở thành em dâu của anh."
- "Anh hai..." - Thế Hào ngượng ngùng mà vỗ nhẹ lên vai anh.
Ai mà không biết cậu ta vốn có tình cảm với Thái Oanh.
Chuyện này Thuật Tần vốn dĩ đã biết từ lâu.
Cả nhà ai nấy đều trêu đùa nhau vô cùng vui vẻ duy chỉ có Thái Oanh lại có chút buồn buồn.
Bởi lẽ, chẳng ai nhận ra người trong mộng của cô chính là Thuật Tần.
Cô thích nét đẹp băng lãnh, đôi khi có chút vô tâm của anh.
Ngay khi nghe anh nói muốn cô trở thành em dâu khiến cô như muốn khóc ngay tại chỗ.
Anh chưa từng có tình cảm gì với cô sao?
- "Cha mẹ, con phải trở về nhà nghỉ ngơi rồi.
Hẹn mọi người vào tuần sau."
Thuật Tần cúi đầu nói tạm biệt với ông bà Phương, đồng thời tạm biệt Thế Hào và Thái Oanh để trở về căn nhà riêng của mình.
Anh thích không gian yên tĩnh cho nên đã xây một căn nhà nhỏ ven biển.
Thi thoảng thì ghé sang Phương gia để nghỉ ngơi và ăn cơm cùng mọi người.
Nhìn người trước mắt bước ra khỏi cửa, Thái Oanh đưa mắt dõi theo cho đến khi bóng anh khuất dạng.
Trên đường lái xe trở về nhà, anh vô tình nhìn thấy một dáng người phụ nữ đang nằm sấp xuống đất, nước biển không ngừng vỗ