Chưa đầy năm phút, hai gã đàn ông đã bị Ôn Thuật Tần đánh đến nổi nằm lăn ra đất.
Anh đi về phía người con gái, đưa tay cởi bỏ chiếc áo vest của mình trùm lên, sau đó lật người cô lại.
Gương mặt dính đầy cát nhưng lại không hề giảm đi sự xinh đẹp vốn có.
Làn da trắng mịn cùng bờ môi nhỏ chúm chím như em bé.
Chẳng biết cô tuổi bao nhiêu nhưng có lẽ là trên dưới mười tám.
Ôn Thuật Tần không muốn chạm vào cơ thể ướt đẫm của người con gái.
Sau khi đắp chiếc áo lên người cô, liền nói vọng về phía tài xế đang ngồi trên xe.
Thoáng chốc, tài xế đã có mặt.
Phát hiện trên trán cô gái bị thương, chảy rất nhiều máu khiến anh ta đưa tay lên che miệng mà hoảng hốt.
- "Cũng gần tối rồi, tạm thời đưa cô gái này về nhà của tôi." - Ôn Thuật Tần lạnh giọng nói.
Thực ra anh chẳng muốn rước thêm rắc rối vào nhà.
Tính anh luôn đề cao cảnh giác.
Ngộ nhỡ cô ta giả vờ bị thương rồi lợi dụng lòng tốt của anh thì sao? Nhưng suy nghĩ lại, có khi cô lại giống như anh của trước đây lâm vào đường cùng mà nhảy xuống biển tự tử.
Đắn đo một hồi, anh quyết định gọi bác sĩ đến chữa trị giúp cô.
Vết thương trên trán nhanh chóng được băng bó kĩ càng, bộ quần áo ướt đẫm trên người của cô cũng được nữ hầu thay mới.
Hiện tại, cô vẫn còn đang hôn mê.
Ôn Thuật Tần nhanh chóng trở vào phòng làm việc, anh còn không quên căn dặn tài xế kiêm trợ lí của mình:
- "Đợi đến khi cô ta tỉnh, lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây, biết không."
- "Vâng, thưa thiếu gia."
Cuối cùng công việc tạm thời hoàn thành.
Ôn Thuật Tần mở cửa sổ mà ngắm nhìn cảnh biển phía bên ngoài.
Anh khẽ thở phào ra một hơi.
Cảm giác thật thoải mái.
Một lúc sau, chẳng hiểu tại sao, đôi chân anh lại bước đến căn phòng mà người con gái đang nằm trị thương.
Hàng lông mày anh khẽ nhíu lại rồi đưa mắt quan sát cô gái thật lâu.
Ngay khi anh định rời khỏi liền nghe thấy tiếng kêu la vang lên.
Cô là đang giữ tay anh lại.
- "Cứu tôi....cứu....tôi...."
Nỗi hoảng sợ hiện rõ lên gương mặt của cô gái khiến anh nhớ lại hình ảnh của mình năm xưa.
Ánh mắt băng