"Không... Không...." Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng hét run sợ của một đứa trẻ vang lên kèm theo những tiếng khóc nấc lên liên hồi.
Nhưng hình bóng đằng trước dường như không hề có ý định dừng lại, hắn vẫn cầm con dao tiến tới với nụ cười man rợn trên môi.
Hình bóng ấy tiến lại ngày một gần hơn, khuôn mặt kia cũng dần dần phóng đại và rõ hơn...
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu không nhìn thấy khuôn mặt đó...
Một khuôn mặt đầy máu, đôi mắt trắng trợn dường như không có con ngươi, cái miệng rỉ máu nhưng không ngừng phát ra tiếng cười... và trên tay hắn, là một con dao đang trực đâm tới bất cứ lúc nào.
*
Một lần nữa trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng hét của đứa trẻ vang lên...
Lâm Hạo giật mình bởi tiếng hét, anh nhìn đứa trẻ trong lòng đang không ngừng run rẩy, một thân cậu đầy mồ hôi lạnh. Lâm Hạo vội vàng lấy điều khiển bật đèn, nắm chặt cái đầu nhỏ của Lâm Thiên bắt cậu nhìn vào anh, "Thiên Thiên, mau nhìn anh!"
Lâm Thiên sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt đáng sợ kia vẫn còn hiện lên trong đầu. Nghe thấy tiếng Lâm Hạo, ánh mắt vô hồn của cậu lúc này mới bắt đầu trở về trạng thái bình thường.
Lâm Thiên thoát khỏi ác mộng quay về thực tại thì nhìn thấy Lâm Hạo, lúc này đứa trẻ kia chợt tủi thân mà oà khóc thật to.
"Ngoan, có anh ở đây rồi" Lâm Hạo đau lòng ôm chặt lấy em trai.
Lâm Thiên khóc thật lâu... Khóc đến giọng khàn đi, khóc đến nấc lên...
Căn phòng sau một hồi ồn ào cuối cùng lại trở nên yên lặng đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng nấc.
"Bảo bối, em nhìn anh" Lâm Hạo lấy tay nắm cằm Lâm Thiên, bắt buộc đứa trẻ đang ôm siết anh phải ngẩng đầu lên.
Lâm Thiên lắc đầu, càng vùi đầu sâu vào lồng ngực anh trai.
"Ngoan nào"
". . . . . . . ."
"Hình như em không muốn cho anh biết em vừa mơ thấy gì nhỉ?"
"... Anh hai" Một giọng nói hơi khàn lí nhí lên tiếng.
"Ngoan, ngẩng đầu lên" Lâm Hạo mỉm cười xoa đầu Lâm Thiên.
Lâm Thiên chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc vẫn còn đọng lại nước, hàng mi vốn cong và dày nay lại ướt sũng mà dính vào nhau.
Bộ dạng so với đáng thương càng muốn đáng thương hơn.
Lâm Hạo lập tức nhíu mày.
Lâm Thiên đưa hai tay ra, rất khí thế mà quẹt sạch nước mắt còn đọng lại, cố lớn giọng nói, "Anh hai! Em gặp ác mộn...g...."
Nhưng vấn đề là, càng về sau giọng nói càng nhỏ lại...
Mặt Lâm Hạo bắt đầu đen hơn phân nửa.
Lâm Thiên thấy lạ, gắng giọng nói một lần nữa, ". . . . . . . ."
Tiếng khóc chói tai của Lâm Thiên không phí công một chút nào, vì bây giờ, cậu ta đã rất vinh dự mà mất giọng.
Và lần này thành công đem người đối diện đen mặt hoàn toàn.
Lâm Thiên: ". . . . . . ."
"Cố gắng nói to chắc vui lắm, nhỉ?"
". . . . . . . ." Em chỉ muốn nói cho anh biết là sau khi khóc em vẫn rất khoẻ... Đâu ngờ hiệu quả ngược lại...
"Ấy quên, bây giờ em làm sao nói được"
". . . . . . . ."
"Vừa khóc to vừa nói to. Xem ra em vẫn rất khoẻ"
Hình như... Em lại yếu đi rồi...
"Người khoẻ nên chắc cái mông cũng khoẻ theo, nhỉ?"
Không, đừng làm tổn thương cái mông của em mà QAQ
Lâm Thiên mếu máo ôm cổ Lâm Hạo.
Lâm Hạo nhìn bộ dáng ỷ lại của Lâm Thiên thì vô cùng hài lòng, anh biết việc Lâm Thiên bị mất giọng và ốm nhẹ có lẽ sẽ khó thoát khỏi. Một đứa trẻ mà khóc nhiều như thế thì thôi đi, lại còn hét nữa thì sao có thể vẫn giữ nguyên giọng được?
"Hôn một cái thì anh không trách em"
Lâm Thiên ngoan ngoãn chu môi ra hôn Lâm Hạo.
Anh trai đại nhân vì thế mà càng mãn nguyện.
----------------------------------------
Lâm Thiên lúc này mới để ý đến cậu đã về nhà và đang nằm trong phòng của anh trai. Hình ảnh cuối cùng trước khi bánh bao nhỏ thiếp đi ở căn biệt thự đáng sợ kia chính là khuôn mặt dịu dàng của Lâm Hạo.
Anh hai thật ôn nhu nha...
Nhưng không phải bây giờ. Hừ, cậu sốt có một chút thôi đã không cho cậu ra khỏi phòng!
Hạo Hạo là đồ con heo! 凸ಥ_ಥ凸
Cửa bật mở, Lâm Hạo cầm theo bát cháo tiến vào.
Nhìn vẻ mặt bất mãn của Lâm Thiên, anh bật cười, "Thế nào? Em tính nằm trên giường cả ngày?"
Lâm Thiên bĩu môi.
Lâm Hạo đặt bát cháo lên tủ cạnh đầu giường, anh ngồi xuống giường rồi nhẹ giọng nói, "Được rồi, lại đây"
Lâm Thiên một lần nữa thật khí thế hất tung chăn ra, muốn nói rằng "Hãy nhìn em đi, em rất khoẻ mạnh"
Nhưng cũng một lần nữa, khí thế của cậu ta lại phản tác dụng...
Quả thật Lâm Thiên rất khoẻ mạnh khi đã thành công hất cái chăn bay thẳng vào mặt Lâm Hạo....
Hahaha... Ôi cuộc đời....
Lâm Hạo đang định nhân cơ hội ăn đậu hủ của Lâm Thiên thì chuông điện thoại reo. Anh bắt máy, lễ phép nói chuyện, "Ba"
"Tiểu Hạo, chiều nay con tới công ty nhé, có nhiều việc quan trọng con cần làm quen. Còn Tiểu Thiên thì để thằng bé ở nhà cho quản gia chăm sóc"
"Ba, hôm khác con sẽ tới" Lâm Hạo nhíu mày.
"Con nghe ba nói. Con không cho ai chăm sóc Tiểu Thiên thì ba có thể chấp nhận, nhưng ngay cả việc gặp thằng bé con cũng không cho. Mẹ con thì đang rất lo lắng. Con có nghĩ con bao bọc thằng bé quá kĩ không?"
Ánh mắt Lâm Hạo lập tức trở nên âm trầm, và người đang hứng chịu ánh mắt ấy tất nhiên không ai khác ngoài bạn nhỏ Lâm Thiên.
Lâm Thiên phát hiện ra anh trai nhà mình đã chuyển công tắc, cậu liền run rẩy, ngoan ngoãn bò vào lòng anh trai.
Lâm Hạo hài lòng lấy bát cháo đưa cho Lâm Thiên. Bánh bao nhỏ cầm bát cháo,