Vào một buổi sáng trong lành, tiếng nô đùa của học sinh vang lên khắp sân trường cho đến từng lớp học, hình ảnh những đôi bạn sánh vai bước cùng nhau cười nói như thể vốn dĩ chẳng có điều gì là nỗi bận tâm của bọn họ cả. Từng lời nói, từng tiếng cười, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Tuổi học sinh vẫn luôn tươi đẹp mộng mơ như vậy, khung cảnh ấy sẽ luôn luôn là điều trong sáng thuần khiết nhất của cuộc đời.
Nhưng đối với bạn nhỏ Lâm Thiên nào đó, cậu lại đang nằm gục xuống bàn mà ngủ ngon lành.
Đối với làn gió mát của buổi sáng nhè nhẹ thổi qua khung cửa sổ lớp học, cộng với tiếng nói xung quanh càng như muốn ru ngủ cậu.
Tối qua đi ngủ muộn lại còn bị Lâm Hạo làm phiền mãi không cho ngủ, vậy nên sáng nay Lâm Thiên thật sự không thể lết dậy khỏi giường. Quá trình tỉnh dậy của cậu ta hoàn toàn là do Lâm Hạo đảm nhận, bế từ trên giường vào trong phòng vệ sinh, rồi lại bế xuống phòng bếp ngồi ăn sáng trước vẻ mặt đầy tức giận của Lâm ba và Lâm mẹ.
Hạ Phương Dao cầm thìa gõ cạch cạch cạch liên tục lên mặt bàn, "Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi ?!? Mặc kệ con yêu em con thế nào, con làm như thế này là hại thằng bé !!"
"Tối muộn rồi thì để cho Tiểu Thiên ngủ... Lâm Hạo !! Con có nghe mẹ nói không hả ?!?"
Suốt cả bữa ăn, Hạ Phương Dao tức giận đến gõ cong cả thìa, từ bé đến lớn, trước khi đi học thằng con nhỏ của bà lúc nào cũng trong tình trạng gật gù trước bàn ăn sáng như vậy hết !!!
Cuối cùng chỉ có thể thở phì phò phì phò nhìn Lâm Thiên vô hồn cầm balo đi theo Lâm Hạo ra ngoài xe.
Bác Kim đứng trước cửa xe mỉm cười hiền lành chào hai vị thiếu gia. Bác chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lại được chứng kiến khung cảnh này rồi.
Vậy là, trước sự có mặt đột ngột của Lâm nhị thiếu gia cùng với vẻ ngái ngủ quen thuộc đó, trên dưới trường học vô cùng náo loạn.
[Nhị thiếu gia Lâm Thiên đã quay trở lại trường học sau 3 tháng trốn học rồi kìa ?! Thật ngạc nhiên.]
[Rốt cuộc gần đây cậu ta đi đâu vậy nhỉ ? Nhạc Thiên Di 3 tháng nay ngày càng hống hách, như thể trường này là của nhà cô ta vậy.]
[Suỵt ! Nói nhỏ thôi đừng để cô ta nghe thấy.]
"Hử ?" Mạc Kì Dương tay cầm balo vắt ra phía sau vai, tay còn lại đút túi quần đi trong hành lang trường, hắn ta nghe được vô số lời bàn tán.
Khi vào trong lớp đã thấy tên nhóc nhà hắn ta nằm ngủ ngon lành trên bàn học.
"Tiểu Thiên Tử, lại ngủ không đủ hả ?"
"....."
"Sắp vào lớp rồi, dậy đi !" Mạc Kì Dương cầm điện thoại, bắt đầu nhắn tin.
Đột nhiên xung quanh xôn xao hẳn lên.
"Ồ ? Xem ai quay trở lại này. Nhị thiếu gia đáng quý của nhà Lâm gia ?" Ngón tay thon dài nghịch nghịch lọn tóc xoăn, cô quay sang nói với những cô gái đứng bên cạnh mình, "Tôi quên mất đó ? Có phải không nhỉ ?"
Mạc Kì Dương ngẩng mặt lên, ngay lập tức mắt hắn sáng lên vẻ thích thú, hắn nhếch miệng cười, "Nhạc Thiên Di."
"Mạc Kì Dương." Nhạc Thiên Di cũng nhếch miệng cười.
Mạc Kì Dương và Nhạc Thiên Di đã chạm mặt nhau ! Hai người này không một người nào vừa cả. Trong lớp bỗng im phăng phắc lại, ngoài hành lang người đứng lại xem cũng ngày càng nhiều hơn.
"Ăn sáng chưa ? Có một ít Sandwich vừa mua ở canteen trường này." Nhạc Thiên Di đứng khoanh tay, hất cằm sang bàn học phía sau mình.
Tiếng cười thấp ngay lập tức vang lên, "3 tháng nay ngày nào cũng va đầu vào cột điện à ?"
Một tiếng cười nhẹ cũng vang lên ngay sau đó, tiếp đến là chiếc Sandwich trên bàn cũng bị thẳng tay gạt xuống đất.
"Muốn ăn thì tự nhặt lên đi."
Nhạc Thiên Di quay lưng đi.
Tiếng xì xầm xung quanh bắt đầu vang lên. Nhạc Thiên Di thật sự ngày càng hống hách rồi, ngay cả Mạc thiếu nổi tiếng là chó điên mà cũng dám gây sự.
'Bịch'
Một tiếng động vang lên, mọi người theo phản xạ nhìn về phía tiếng động.
Quần chúng vây xem đang vô cùng thích thú !
"...Im miệng."
Mạc Kì Dương đưa tầm mắt nhìn về người đang nằm ngủ ở bàn dưới, trong ánh mắt sự thích thú hiện ra càng nhiều hơn.
Lâm Thiên đã ngồi dựa vào ghế từ lúc nào, cậu ta thẳng chân dẫm mạnh vào chiếc Sandwich dưới đất khiến nó nát bét ra.
"Lâm Thiên !! Tỉnh dậy rồi à ?" Nhạc Thiên Di có vẻ cũng không khác Mạc Kì Dương là bao, sự nhàm chán trong mắt cô bắt đầu tiêu tan.
"Đừng tưởng tôi không dám đánh con gái." Mạc Kì Dương cười cười, quay lại nói với Nhạc Thiên Di.
"...Đi ra chỗ khác đánh nhau, để cho tôi ngủ." Lâm Thiên vò đầu, ánh mắt rõ ràng là vẫn ngái ngủ.
...
Xung quanh im lặng như tờ, không ai nói gì.
"Tôi không ra." Nhạc Thiên Di đứng khoanh tay, nhìn thẳng vào Lâm Thiên cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Tiếng xì xầm lại bắt đầu vang lên. Bọn họ chưa ai thấy Lâm Thiên tức giận bao giờ cả. Lâm nhị thiếu gia tức giận sẽ như thế nào nhỉ ?
"Tất cả đi về lớp ngay ! Không nghe thấy tiếng chuông reo từ khi nào rồi à ?" Một giọng nói ngoài cửa vang lên đầy tức giận.
"Đứng tụ tập ở chỗ này làm cái gì ?!"
Giáo viên đã vào lớp, vậy nên đám đông phải tản ra, trong lớp ai nấy cũng dần quay về chỗ ngồi.
"Cút."
Lâm Thiên nhìn Nhạc Thiên Di, lạnh lùng nói. Tiếng nói phát ra vô cùng nhỏ, chỉ đủ để 3 người nghe được.
"Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật ?! Hừ."
Nhạc Thiên Di khinh thường quay đi.
* *
Ngày thứ hai đến trường, Lâm Thiên vẫn gật gù như thường, nhưng hôm nay thật ngạc nhiên là không ai đến làm phiền cậu cả.
Ngày thứ ba đến trường, Lâm Thiên hôm nay đã không còn ngủ gật nữa, bởi Lâm Hạo tối qua không về nhà. Anh trai đại nhân vốn có ý muốn đem hẳn Lâm Thiên đến công ty ở bên cạnh anh, nhưng Lâm mẹ lại làm rùm beng lên, nói cái gì mà sẽ cầm chổi liều mạng đến công ty đánh anh. Vậy nên Lâm Hạo đành nhường Lâm mẹ.
Lâm Thiên hiện tại đang vô cùng tỉnh táo ở canteen ăn trưa cùng Mạc Kì Dương, bỗng phía xa có một tiếng động đổ vỡ vang lên, sau đó mọi người tập trung vây lại phía bên đó.
"Chuyện gì thế ?!" Mạc Kì Dương vừa nhắn tin xong, ngẩng lên hỏi.
"Hình như là đánh nhau, qua xem đi." Lâm Thiên vừa nhai vừa hóng hớt.
"Được ~"
Một phút sau, hai tên hóng hớt đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường cùng một đám đông hóng hớt.
"Mày nghĩ mày vừa va vào ai ?! Còn không xin lỗi ?" Giọng nói chua chát vang khắp khu canteen.
"Tớ... không va vào cậu. Cậu là người cố tình va vào tớ." Một cô gái nhỏ bé đứng dậy sau khi vừa bị ngã, quần áo cô đã bị thức ăn làm bẩn cả.
"Cái gì ?! Mày lại còn chối ? Tại sao lại đụng phải một con nhãi xấu xí như mày cơ chứ !" Cô gái đang đứng mắng chửi kia, quần áo cũng đã bị bẩn một chút.
"Người anh em, Nhạc Thiên Di bạn từ nhỏ của cậu kìa." Mạc Kì Dương và Lâm Thiên chen vào đến nơi, thấy được một màn trước mắt.
"Bạn từ nhỏ của cậu đấy."
"Gì chứ ?! Bạn bè cái gì, Mạc thị với Nhạc thị kí hợp đồng với nhau từ xưa thôi."
Lâm Thiên bĩu môi, "Lâm thị cũng thế."
Mạc Kì Dương chậc chậc vài tiếng, một tay khoác vai Lâm Thiên, một tay chống hông đứng xem.
Lâm Thiên một tay đút túi quần, nhưng tay còn lại rảnh rỗi cũng chống hông đứng, lắc đầu chậc chậc.
"Mày va vào Nhạc Thiên Di, làm bẩn quần áo của người ta lại còn không xin lỗi ?!"
"Sao lại có người mặt dày như vậy chứ ?" Vài cô gái đi cùng Nhạc Thiên Di bắt đầu lên tiếng đòi lại công bằng.
[Va vào người khác mà không xin lỗi, kiểu người gì đây ?]
[Chắc trong nhà giáo dục không được tốt.]
[Thật không hiểu nổi.]
[Nhưng lúc nãy rõ ràng tôi thấy Nhạc Thiên Di va vào người ta trước mà ? Chẳng lẽ dạo gần đây crush phũ quá... mình đau đến hoa mắt mất rồi...?]
[Bỏ thằng crush đó mà làm người đi, bạn ạ.]
[Đợi đã, nhìn cô gái đó quen quen... hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.]
Xung quanh mọi người đang không ngừng bàn tán. Người thì cho rằng Nhạc Thiên Di kia cố tình gây sự, người thì cho rằng cô gái kia cố ý.
"Lúc nãy tao còn nghe mày nói, mày thích đại thiếu gia Lâm gia, Lâm Hạo ?" Nhạc Thiên Di đứng khoanh tay, cao ngạo nhìn cô gái kia với ánh mắt tức giận.
"Tớ... chỉ nói miệng vậy thôi. Lâm Hạo cao quá, không thể với tới được đâu."
"Đúng vậy. Mày nên biết điều. Đã nghe qua câu 'Mây tầng nào gặp mây tầng đó chưa' ?"
"...Rồi."
"Là chim sẻ thì đừng mong tưởng làm phượng hoàng. Phượng hoàng cho dù có bị vùi dập thì vẫn là phượng hoàng, chim sẻ khó khăn leo từng cành một rồi cũng sẽ bị ngã đau thôi. Mày không thể chen chân vào thế giới vốn dĩ không phải là của mày, hiểu không ?"
"...Tớ biết. Nhưng mà... tớ không phải muốn leo lên làm phượng hoàng gì cả. Tớ chỉ..." Cơ thể nhỏ của cô gái kia bắt đầu run lên, tiếng khóc nức nở không kìm được đã phát ra thành tiếng.
" 'Chỉ thích anh ấy' ?" Nhạc Thiên Di cười thành tiếng, tiến lến, tát mạnh vào mặt cô gái nhỏ trước mặt.
"Nghe cho kĩ này. Như tao đã nói, thế giới vốn không phải của mày, sau cùng cũng sẽ không phải của mày. Mày chỉ có thể tồn tại đến cuối cùng, nếu như mày tương thích."
Tiếng cười bắt đầu vang lên xung quanh.
Đúng vậy, trong một thế giới thượng lưu, nếu như không phải người giàu có, sao có thể trụ lại ?
Thật ra, không chỉ riêng gì thế giới thượng lưu, bất kì thế giới nào cũng vậy.
Phải phù hợp, mới có thể tồn tại.
"... Này, đủ rồi." Lâm Thiên cau mày. Nói những lời như vậy là quá giới hạn rồi, sẽ khiến người khác vô cùng tổn thương.
Trong tiếng cười của mọi người, Lâm Thiên chưa kịp tiến lên để kéo cô gái kia đi thì đã có một giọng nói ngọt ngào quen thuộc cất lên của một người vừa mới chen vào.
"Nhạc Thiên Di ! Đủ rồi !"
Nhạc Thiên Di quay lại, ngạc nhiên, "Hạ... Khải Ca ?"
Hạ Khải Ca quay lại quát những người phía sau, "Mấy người cũng đừng có cười nữa ! Đám người các người mới là bọn đáng cười đấy. Một lũ hề !"
Thấy