"Ôiii má ơi !! Cái khu thượng lưu xa hoa gì thế này ?! Sáng chói mù mắt bé rồi !!"
"Mẹ nó đây là nhà dành cho người ở hả ?? Tôi còn tưởng cái tòa thị chính !"
Trong một xe ô tô nọ, có một bạn nhỏ nào đó đang ngồi đực mặt ra.
Bánh bao Lâm Thiên vẫn tưởng mình đang mơ, cái không khí ồn ào xung quanh cậu lúc này là gì vậy ? Những người bạn ?
Mạc Kì Dương nhìn Lạc An Hi và Vũ Kiệt đang không ngừng kêu gào rồi lại nhìn sang những vị khách chỉ vừa mới gặp vài tiếng trước, hắn tặc lưỡi, "Mấy người cũng mặt dày thật đấy."
"Cả cái Hội học sinh đều từ chối đến nhà Tiểu Thiên Tử ăn cơm, ai ngờ mấy đứa thân làm chức cao nhất trong Hội thì lại đi ăn trực."
"Nhỉ, Hội trưởng ?" Mạc Kì Dương đá uỳnh uỵch ghế phó lái mà Hàn Thiệu Huy đang ngồi.
"Im đi, cậu thì tốt đẹp gì ?"
Mạc Kì Dương tự hào, "Thì tôi có tốt đẹp gì đâu."
"Kha Nhật Bảo, sao anh im lặng thế ?" Hạ Khải Ca thấy người vốn dĩ nên ồn ào nhất nay lại đờ người ra.
...
"Anh... đói quá T^T"
Kha Nhật Bảo kiệt sức tựa cả người vào cửa xe.
"Anh ăn một đống bánh rồi còn kêu đói ?!" Vũ Kiệt đang ngắm khung cảnh bên ngoài cũng không quên gắt gỏng.
"Anh ăn bánh chứ có ăn no đâu !"
Dẫu cho kiệt sức vì đói, vẫn không quên cãi lại.
"...."
"Nhóc con, sao thế ?" Mạc Kì Dương đột nhiên quay qua đá đá chân Lâm Thiên.
"...Hả ?"
"Ôi thiên địa bồ tát ơi !! Bé sợ hãi quáa !!" Lạc An Hi bỗng chốc kêu lên, sau đó nép vào lòng Kha Nhật Bảo vẫn đang ỉu xìu ở bên cạnh.
Tiếng kêu của Lạc An Hi khiến ai cũng bị giật mình, bọn họ đồng loạt ngẩng lên theo ánh nhìn của cậu ta, phía trước chính là một tòa biệt thự hiện đại to chà bá. Lúc này bọn họ mới để ý mình đã đi hết khuôn viên trước của tòa biệt thự này từ lúc nào.
Đây là Lâm gia ?
Hàn Thiệu Huy nhìn chằm chằm bên ngoài, sau đó bắt đầu mở cửa xe ra bước xuống.
"...Rốt cuộc, đâu là đường phố đâu là đường vào sân nhà cậu vậy ?" Vũ Kiệt nuốt nước bọt hỏi Lâm Thiên.
Nhưng chẳng ai thèm đáp câu hỏi như tiếng muỗi kêu đó của hắn ta cả, chỉ có những tiếng gào lên liên tục ồn ào xung quanh.
"Kha Nhật Bảo !! Anh đợi em với !" Lạc An Hi thở hồng hộc chạy theo nhưng không kịp, tức đến vừa thở vừa chửi, "Bố tổ sư, chạy như vận động viên mà bảo đói lắm."
Kha Nhật Bảo sau khi chạy đến cửa chính mới bắt đầu ngơ ra, phát hiện đây không phải là căn biệt thự quen thuộc của người kia, lúc này cậu ta mới nhận thức được mình có phần hơi quá hào hứng với đồ ăn mà quên mất, thế là đỏ chín mặt, ngượng ngùng ngồi xổm xuống ôm chân trước cửa nhà để đợi chủ nhà là Lâm Thiên đang đờ người ra ở phía xa.
"...Này, nhanh lên. Anh đói..."
*
"Tiểu Thiên Tử, dạo này cậu và Lâm Hạo thế nào ? Đã nghĩ kĩ về lời tôi nói chưa ?"
Lâm Thiên và Mạc Kì Dương đứng trong bếp nhìn đồ ăn đang được người làm dọn ra, bánh bao nhỏ nhíu nhíu mày kì quái, "Hừ, lạ thật đấy. Từ khi cậu nói tôi cứ thấy không đúng !"
"Không đúng cái gì ?"
"Tôi tưởng tượng ra cảnh Lâm Hạo xoa đầu cậu, hôn hôn cậu... Tôi không phục !" Lâm Thiên liếc xéo Mạc Kì Dương, nhân tiện bốc một miếng thịt gần đó bỏ vào mồm nhai.
"...."
Mạc Kì Dương giật giật khoé miệng. Bảo cậu ta nghĩ về mối quan hệ với Lâm Hạo, sao lại chuyển thành ghen với hắn rồi ?
"Cậu..."
"Hử ?!" Chóp chép chóp chép.
"Không có gì. Nhưng EQ cậu như thế có ngày bị hành ra bã cho xem..."
Lâm Thiên hất cằm, "Ông đây sợ gì."
"Đưa xúc xích Đức qua đây !"
Vẫn như thường lệ, Lâm Mạnh Thần và Hạ Phương Dao rất ít khi có mặt ở nhà, hôm nay cũng vậy, khi Lâm Thiên về đến nhà đã không thấy hai vị phụ huynh đâu và cũng chẳng có một lời nhắn lại nào cả.
Bánh bao nhỏ tỏ vẻ, tui đã quá quen thuộc với việc này rồi, hừ. ╮(╯_╰)╭
Vốn dĩ Lâm gia chỉ có hai anh em Lâm Hạo và Lâm Thiên, từ khi Lâm Thiên lớn lên không khí trong nhà đã bớt ồn ào lại, chỉ có không khí náo nhiệt vẫn không thay đổi... bởi đôi khi vài trò nghịch dại của cậu ta sẽ khiến cửa nhà tan hoang.
Nhưng giờ đây, khung cảnh ồn ào đó có vẻ đã trở lại rồi.
Quản gia Kim nhìn bàn ăn rộng lớn đầy ắp đồ ăn đang bị tranh gắp kia, ông mỉm cười.
Ấy chà ~ Cứ như có x6Tiểu thiếu gia vậy.
Nhưng hình như tiểu thiếu gia có phần hơi ngượng ngùng ? Chà, chắc tại vì chưa bao giờ quen nhiều người bạn như vậy. Ông chắc rằng tiểu thiếu gia nhà ông rồi sẽ làm quen được thôi ~
"Kha Nhật Bảo con mẹ nó anh ăn ít thôi !! Nhà anh 10 năm chưa cho anh ăn hả ?!"
"Em không ăn thì là của anh !!"
"Ai bảo em không ăn ?! Em còn chưa ăn ! Mẹ nó em chưa kịp ăn !! Ngẩng lên ngẩng xuống đã vào mồm anh hết rồi !!"
Kha Nhật Bảo miệng nhai đầy thức ăn, phồng má lên trợn mắt với Vũ Kiệt, "Ai nhanh người đó thắng !"
"Há ra ! Há cái mồm anh ra cho em !"
"Ôii ~ tinh hoa của tạo hóa, sự kì diệu của nhân gian. Nếu đồ ăn là chất cấm, bé nguyện nghiện ngập suốt đờii ~"
"Lạc An Hi, em vui vậy sao ? Nếu thích thì hàng ngày chị sẽ bảo đầu bếp nấu thêm cả phần ăn trưa mang đến trường cho em ăn cùng." Hạ Khải Ca gắp thêm đồ ăn cho Lạc An Hi.
"Hừ !" Một tiếng hừ lạnh đâu đó vang lên.
"Hàn Thiệu Huy, thôi cái kiểu ông chủ đấy mà ăn ngoan đi. Mắc gì ngồi trên bàn ăn rồi lại còn vắt chân tay đút túi quần ? Sắp hết rồi kìa, định không ăn hả ?" Mạc Kì Dương nhai nhai, nhếch miệng cười đểu.
...
Từ nãy đến giờ, bánh bao nhỏ vẫn ngoan ngoan vừa ngồi ăn vừa quan sát mọi người.
Trong phòng ăn hiện giờ có người làm đứng xung quanh, có Bác Kim đang đứng mỉm cười, nhưng quan trọng hơn là đang có cả những người bạn này nữa...
Lâm Thiên có mấy lần liếc qua Bác Kim, mặc dù bánh bao nhỏ che giấu rất giỏi sự lúng túng của mình, nhưng ánh mắt của cậu lại vô cùng rõ ràng.
Như một đứa trẻ ngày đầu đi học và nhìn bố mẹ mình đứng ở ngoài cổng trường vậy.
Bác Kim lặng lẽ giơ ngón cái lên.
Không sao đâu tiểu thiếu gia, cậu sẽ làm được !
Ôi, ước gì bây giờ ông vẫn có thể bế cậu lên cao hơn đỉnh đầu và chơi trò máy bay ~ Tiểu thiếu gia nhà ông vẫn thật đáng yêu mà.
Lâm Thiên gật đầu cái rụp, như đã quyết tâm, bánh bao nhỏ không còn lúng túng nữa rồi ! Cậu nở một nụ cười tinh nghịch đặc trưng, sau đó vui vẻ chủ động đi gây sự.
"Lạc An Hi, bé cho anh cắn một miếng bánh đi ?"
Lạc An Hi hết cả hồn với một Lâm Thiên lưu manh xuất hiện nhanh như chớp, cậu ta vội vã ôm lấy bánh của mình, "Ứ ừ, không cho !"
"Ngại nước miếng hả ?" Lâm Thiên thở ra một hơi mạnh, "Bao thơm ~ Tối nào cũng đánh răng hết đấy."
"Buổi sáng anh không đánh á ?"
Lâm Thiên thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thành thật trả lời, "Có chứ ! Nhưng người cầm bàn chải không phải là anh thôi. Tóm lại miệng anh vẫn rất thơm !"
Bữa cơm tối diễn ra rất vui vẻ, mọi người dần dần bắt được nhịp điệu của nhau, dần dần cởi mở và tự nhiên hơn, không còn ngượng ngùng như lúc vừa mới gặp nữa.
Đối với bánh bao Lâm Thiên chưa trải sự đời, cậu vô cùng vô cùng yêu thích cảm giác này đó !
...
"Kha Nhật Bảo anh lại ăn đồ ăn của em !!!"
"...Ăn hết mất rồi." Kha Nhật Bảo miệng vừa đầy ứ đồ ăn vừa nói, xoè mười ngón tay trống không ra khoe.
"Tổ sư nhà anh !! Nhổ hết ra !!" Vũ Kiệt tức nước vỡ bờ, bất lực đến phát khóc quay sang bóp miệng Kha Nhật Bảo rồi thật sự định lắc hết đống đồ ăn ra.
"Vũ Kiệt đừng lắc nữa, để em bảo đầu bếp nấu th-"
"Bỏ tay ra."
...
Giọng nói kì lạ ở đâu vang lên, không khí ngay lập tức im phăng phắc.
Đồng loạt không rủ nhau mà quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói.
Ở phía cửa phòng ăn đó, không hiểu sao trông khá căng thẳng.
"Ối ? Đẹp trai thế ?" Lạc An Hi kêu lên.
Lâm Thiên miệng gặm đũa, ngẩng lên nhìn.
'Rầm'
Một chiếc ghế bị đạp mạnh nằm ngã trên sàn nhà.
Ngay sau câu nói của Lạc An Hi, một chiếc ghế được dựng ở cạnh cửa ra vào đã bị đạp mạnh về phía bàn ăn.
Lâm Thiên nhìn hai bóng dáng vừa xuất hiện ở cửa phòng ăn, cậu không tự chủ mà nuốt nước bọt ực một cái cho người phía trước vừa đá ghế, rùng mình một cái cho người phía sau vẫn đang im lặng.
Trong khi mọi người trên bàn vẫn đang ngạc nhiên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bánh bao nhỏ đã nhận thức được ánh mắt của người phía trước đang nhìn chằm chằm vào đâu. Cậu chậm rãi kéo ghế đứng dậy đi về phía Kha Nhật Bảo, nhẹ nhàng cầm tay của Vũ Kiệt, đặt gọn ghẽ trên mặt bàn.
Lâm Thiên đối với hoàn cảnh này chả sợ gì cả.
Bánh bao nhỏ tỏ vẻ, cái kiểu cộc cằn này á, tui quen rồi.
Dù sao lần này người bị cọc cũng không phải là tui, tui chả sợ.
"Lâm... Hạo Hiên ?"Sau một lúc, Kha Nhật Bảo là người đầu tiên kêu lên, trong giọng nói có phần hơi run.
Người vừa hung hăng đá ghế – Lâm Hạo Hiên không nói gì, nhìn chằm chằm vào Vũ Kiệt sau đó quay đi.
Hàn Thiệu Huy nheo mắt nhìn theo bóng dáng hắn, đẩy mạnh ghế đứng dậy đi theo.
"Có chuyện gì ở đây ?"
Giọng nói lạnh băng vang lên, người còn lại đứng ở cửa cuối cùng cũng lên tiếng.
"...Anh hai."
Bánh bao nhỏ giọng