Tối đến nơi đây thực sự không giống như mùa đông, ánh đèn điện đường phố, những chú tuần lộc cùng những cây thông noel được trang trí lấp lánh ánh đèn dọc theo hai đường đi, hoàn toàn mang một vẻ khác biệt với ban ngày. Đây cũng là lúc để những cặp tình nhân bồi dưỡng tình cảm.
Khung cảnh người người đi lại trong đêm, dưới những ánh đèn sáng khắp đường phố tạo nên một hình ảnh vừa vội vàng vừa ấm áp.
Ai nha, nhưng đấy là về ban đêm, còn bây giờ vẫn là ban ngày nha. Hôm nay vẫn chưa phải giáng sinh, tối mai lễ giáng sinh mới chính thức đến. Ngoài trời bây giờ đang rất lạnh giá, tuyết mang theo một màu trắng tinh khiết đang rơi đều bên ngoài cửa sổ. Nhưng trong căn biệt thự Lâm gia không khí lại trái ngược hoàn toàn với bên ngoài, mà mang theo một không khí ấm áp.
Mặc dù không khí vừa sôi nổi vừa ấm áp là thế, nhưng trong một căn phòng lại mang theo toàn hương vị "lười biếng". Bạn nhỏ Lâm Thiên nào đó vẫn đang làm ổ trong chăn chưa chịu dậy. Bên ngoài lạnh như vậy, cậu đâu dại dột gì mà chui ra khỏi chăn a?
Lâm Thiên này, cậu cũng đừng tự lừa dối mình nữa. Lễ giáng sinh lại có ai mà không háo hức chứ? Đừng đổ tại trời rét mà cậu không muốn rời khỏi chăn, mà sự thật chính là cậu không được phép!
Từ việc không nghe lời ai cả ngày hôm qua mà trốn ra ngoài nghịch tuyết nên kết quả là lăn đùng ra ốm. Sáng nay Lâm ba và Lâm mẹ mới biết bảo bối của mình phát sốt, trách cứ Lâm Hạo tại sao không nói cho bọn họ biết, Lâm Hạo nói anh cũng chỉ là không muốn đánh thức ba mẹ dậy, dù sao Lâm Thiên cũng không có chuyện gì. Hai vị phụ huynh nghe xong liền thở phào. Lâm ba lo lắng như vậy nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dáng nói rằng " Cho tiểu quỷ đó đáng đời "
Vì tối hôm qua Lâm Hạo thức suốt đêm chăm sóc cho em trai nhà mình nên hôm nay Lâm Thiên đã hạ sốt rất nhiều. Biết mình đã không còn sốt nữa, bánh bao nhỏ Lâm Thiên liền năn nỉ anh trai cho mình ra khỏi phòng để chuẩn bị cho lễ giáng sinh, câu trả lời ư? Khỏi nói cũng biết, đương nhiên là anh trai đại nhân lập tức cự tuyệt.
Hiện tại Lâm Thiên cảm thấy thật muốn giận dỗi nhưng lại không thể, nếu bây giờ mà giận anh hai không phải là sẽ xác định nằm trong phòng cả ngày luôn sao? Lại nói hôm nay vừa đúng là ngày nghỉ, đêm mai lại là lễ giáng sinh nên mọi người được phép nghỉ ngơi ở nhà, vậy nên Lâm Hạo cũng từ đó mà được nghỉ ba ngày liên tiếp.
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, theo vào đó là một bước chân nhẹ nhàng, không nhìn cũng biết là ai a. Lâm Thiên ngửi ngửi, ai nha, có mùi xúc xích!
Lâm Hạo nhìn vào một ổ chăn ở trên giường, đầu của Lâm Thiên chỉ lộ ra một chút tóc, đem toàn bộ người và mặt của mình vùi vào trong chăn. Lâm Hạo không khỏi buồn cười, này lại giận dỗi sao? Cục cưng của anh không thấy ngạt thở à. " Thiên Thiên? "
" ...em ngủ rồi "
" Ồ, vậy đĩa xúc xích này là của anh nhé? "
Lâm Thiên sập bẫy. Lập tức bật dậy đem theo khuôn mặt nhăn nhó không khác gì ông lão 80, ra sức kể tội anh trai nhà mình " Anh hai thật xấu! "
Đặt đĩa xúc xích lên bàn, Lâm Hạo ung dung đút hai tay vào túi quần, híp mắt đi tới rồi ngồi xuống cạnh giường. Lâm Thiên thấy anh trai đột nhiên lại gần, theo bản năng liền chui ngay vào chăn.
" Sao vậy? Anh hai rất xấu sao? " đưa tay ra vén chăn lên, Lâm Thiên lại càng giữ chặt lại.
" Anh hai rất xấu "
" Phải không? "
" ... "
" Hửm? "
"...Anh hai chính là vợ của sói xám trong phim cừu vui vẻ và sói xám a! "
" Vì sao anh hai không phải sói xám? "
" Vì sói xám không xấu xa bằng vợ hắn a! "
Lâm Thiên nếu biết sau này cậu lớn lên, chắc chắn sẽ bị Lâm Hạo lợi dụng câu nói kia mà nuốt chửng cậu thì đảm bảo có đánh chết cậu cũng không dám so sánh anh trai nhà mình còn xấu xa hơn cả sói xám. Nhưng đó là chuyện của tương lai.
Lâm Hạo nghe Lâm Thiên nói vậy thì khoé môi cong lên, trong ánh mắt loé ra vài tia gian xảo.
" Thiên Thiên không cần anh hai nữa " giọng nói trầm ổn hàng ngày bây giờ lại mang theo vài phần bi thương, tựa như mất đi một thứ gì đó rất đáng giá. Nhìn nhìn vào ổ chăn vẫn đang bị bịt