“Không ăn. Tôi đi đón Phùng Xuyến Xuyến đến trường.” Hình Khải vừa nói vừa để ý xem ánh mắt Hình Dục có biểu lộ gì không.
Hình Dục vâng một tiếng, đi vào phòng tắm, bôi kem đánh răng lên bàn chải,
đặt lên miệng cốc súc miệng, thấy anh mặc quần dài, liền đi đến tủ giày, lấy ra một đôi giày da đã được đánh bóng loáng, sau đó đi rửa tay rồi
quay lại bàn ăn tiếp tục uống sữa.
“…” Hình Khải vò vò đầu, mặc dù
hai người bọn họ chán ghét nhau, nhưng trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng
chưa cưới, hay là do anh mắng mỏ Hình Dục nhiều quá? Sao chẳng thấy có
phản ứng gì thế?
“Tôi nói với cô một chuyện. Tối qua tôi đã hôn môi Phùng Xuyến Xuyến rồi. Cô có suy nghĩ gì không?”
“Không.” Hình Dục cắn quẩy đọc báo, không buồn nhướn mắt lên nhìn.
“…” Hình Khải không vui sờ sờ cằm, anh gần như chưa bao giờ nghĩ đến một vấn đề, rút cuộc Hình Dục nghĩ gì về anh.
Đột nhiên, anh dùng lực lắc mạnh đầu, sao anh phải quan tâm đến cảm nghĩ
của Hình Dục chứ? Nếu anh thật sự quan tâm đến cô thì đã không yêu đương nhăng nhít với các cô gái khác ngay trước mặt cô, thế này chẳng phải
rất mâu thuẫn sao?!
Mười phút trước giờ vào lớp.
Hình Khải cảm
thấy do dự trước Phùng Xuyến Xuyến, nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng phấn của Phùng Xuyến Xuyến, anh không còn thấy rối bời
nữa.
Khi tiếng chuông vào học chuẩn bị vang lên, trước cửa lớp đột
nhiên xuất hiện một nam sinh hung hăng, cậu bạn đó đứng ở cửa lớp quét
mắt nhìn một lượt, gọi lớn: “Ai là Hình Dục? Mau ra đây!”
Âm vực đó
lập tức khiến Hình Khải chú ý, anh thấy Hình Dục đi về phía cửa lớp, vội buông tay Phùng Xuyến Xuyến ra, nhảy hai ba bước đã tới đứng chắn trước mặt Hình Dục, hai tay khoanh trước ngực, mặt đối mặt với cậu nam sinh
kia.
“Tìm Hình Dục có chuyện gì? Nói với tôi được rồi.” Hình Khải hất cằm, ánh mắt rất hiếu chiến.
Cậu nam sinh đó thấy thần thái Hình Khải ngạo mạn, cầm quyển vở bài tập
trong tay đập vào tay Hình Khải, ồm ồm nói: “Nhặt được ở chân cầu
thang.”
Lúc này Hình Khải mới hiểu, cậu nam sinh đó không có ác ý gì, giọng cậu ta vốn oang oang như thế.
Thấy thế, Hình Dục đi vòng qua người Hình Khải lên phía trước, cúi mình cảm ơn.
Nhưng khi Hình Dục đưa tay ra nhận lấy quyển vở thì cậu ta lại không chịu
buông, đôi mắt nhìn Hình Dục chăm chăm, đầy say mê. Cậu nam sinh đó kéo
tay Hình Dục trước mặt toàn bộ học sinh trong lớp, cười nói: “Cậu thật
sự rất xinh đẹp. Mình là Điền Húc, đội trưởng đội bóng đá. Làm bạn nhé?”
Hình Dục còn chưa kịp từ chối thì cậu nam sinh đó đã bị Hình Khải đạp cho
một cái ra ngoài cửa, cùng lúc đó chuông báo vào học vang lên, lớp
trưởng bình
tĩnh đứng trên bục giảng, ra lệnh cho tất cả quay về chỗ
ngồi.
Phùng Xuyến Xuyến thấy đối phương cao lớn lừng lững, sợ bất lợi cho Hình Khải, khi cô hoảng hốt vội vội vàng vàng chạy ra đến cửa lớp,
thấy Hình Dục không những không can ngăn mà còn bồi thêm một cú nữa vào
đầu gối của cậu nam sinh đó, khiến cậu ta quỳ mọp dưới đất, Hình Khải
thuận tay túm tóc cậu ta, tay đấm chân đá, rồi kéo cậu ta nện vào tường. Phùng Xuyến Xuyến nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ au của Hình Khải, dường như lúc ấy anh dám giết ngay cậu nam sinh đó, mà Hình Khải vừa đánh đối phương vừa la lối, từng từ từng chữ anh nói khi ấy khiến cô còn thất
kinh hơn.
Hình Dục nghe thấy có tiếng bước chân trên hành lang, túm
chặt lấy tay Hình Khải kéo vào lớp nhưng không đủ sức, vội vàng gọi
Phùng Xuyến Xuyến tới giúp một tay: “Xuyến Xuyến, giúp mình kéo họ ra.”
Phùng Xuyến Xuyến vội vàng cắt đứt mọi suy nghĩ, chạy tới bên cạnh Hình Khải, túm lấy cánh tay còn lại ra sức kéo anh vào lớp.
Lúc đó, cô giáo bước vào, nhìn thấy cậu nam sinh đang dựa người vào tường
bên ngoài lớp học, vốn định hỏi xem xảy ra chuyện gì, Hình Dục vội vàng
lên tiếng trước, nói với cô giáo là cậu ta không được khỏe, sau đó túm
lấy tay cậu ta, kéo về hướng phòng y vụ.
Điền Húc đưa tay lên ôm ngực, tập tà tập tễnh bước về phía trước, không lý giải được hành động của Hình Dục.
“Cậu không sợ mình cho cậu một trận sao?”
“Cậu đã không tố cáo với cô giáo, cảm ơn nhiều.” Hình Dục đáp.
Điền Húc ho một tiếng: “Món nợ này mình phải tính toán cho xong với cậu ta,
để thầy cô giáo can thiệp vào thì không còn thú vị nữa.”
“Ồ, vậy thì mình vẫn cứ giúp anh ấy cùng đánh cậu.” Hình Dục điềm nhiên cười.
Điền Húc sững sờ, không giận mà còn phì cười: “Tiểu tử đó vừa rồi hét cái gì thế? Cậu là người của cậu ta?”