Đối với sự kiên định và cứng đầu của Vũ Minh Nguyệt thì Điềm Tâm cũng chỉ có thể chịu thua mà thôi.
Cuối cùng cô ấy vẫn phải xuống nước, thân là trợ lý thì sau này chuyện gì của Tiểu Nguyệt cô ấy cũng phải giúp đỡ hết mình.
Nếu đã là số trời thì đành chịu, dù sao thì Lục gia cũng không thiếu tiền, không làm diễn viên thì quay về làm thiên kim của gia đình cũng tốt.
Vũ Minh Nguyệt sau đó liền đến phòng thay đồ chuẩn bị cho buổi quay phim của mình, mà chuyện Điềm Tâm vừa nói cô cũng sớm ném ra sau đầu.
Hạnh phúc của cô chỉ mới bắt đầu thôi, cô sao nỡ từ bỏ nó chứ.
...
Đâu đó một nơi cách xa thành phố Nam Vương, một nơi có biển xanh và nắng vàng, trông yên bình vô cùng.
Trong một ngôi nhà nhỏ ven biển, gã đàn ông râu ria xồm xoàm đang ngồi trên ghế rầu rĩ, tay ông ta cầm một điếu thuốc đang hút dở.
Ông ta đã chạy đến đây trốn được mấy tháng rồi, cả ngày chì có thể núp trong căn phòng nhỏ này, không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Một người mà trước đó còn ngạo mạn và ngang tàn, nay lại phải trốn chui trốn lủi như một con chó.
Ông ta chính là người đứng sau lưng Tô Đàm Vân, đến nay đã bị Âu Dương Tư Thần cho người truy lùng.
"Khốn kiếp, con khốn Tô Đàm Vân đó dám phản tao mà chạy trước.
Chờ tao mà bắt được mày, tao nhất định sẽ đập gãy chân chó của mày!" Nghĩ đến việc bị Tô Đàm Vân phản bội, lão ta tức giận nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Két." Lúc này một âm thanh chói tai vang lên, tiếng động phát ra từ cánh cửa cũ kỹ lâu ngày.
Hóa ra là người của ông ta trở về, trên tay hắn còn cầm theo hai hộp cơm, đây cũng là bữa trưa của cả hai người.
Tình cảnh này đã lặp đi lặp lại suốt mấy tháng qua, cũng khiến cho gã đàn ông kia chán ngán.
"Ông chủ, tôi mang cơm về rồi đây, ông ăn đi cho nóng!" Tên thuộc hạ thấp giọng nói.
"Lại là cơm hộp, ông đây ngán cơm hộp đến tận cổ rồi!" Gã đàn ông tròng mắt long lên sòng sọc, phẫn nộ rống lên.
"Hiện tại chúng ta đang chạy trốn, thì đây chính là lựa chọn tốt nhất rồi!" Tên thuộc hạ có chút không hài lòng trả lời.
Hắn chịu khổ với ông ta lâu như vậy, bây giờ còn bị nạt nộ mắng mỏ, hắn đương nhiên sẽ thấy bất mãn.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Tao nhất định phải nhanh chóng giải quyết bọn khốn đó, phải lấy lại tự do cho bản thân tao!" Gã đàn ông cố gắng nén giận bằng những từ ngữ không hay.
Bụng của ông ta lúc này cũng đã reo lên inh ỏi, ông ấy liền nhanh chóng giật lấy hộp cơm trên tay thuộc hạ.
"Chuyện ở bên kia thế nào rồi, hai ả tiện nhân kia chắc không làm loạn đâu nhỉ?" Đột nhiên ông ta đổi chủ đề.
"Không, tin báo lại rằng bọn họ đều ngoan ngoãn ở yên một chỗ."
"Vậy thì tốt! Còn việc rời khỏi đây mày sắp xếp đến đâu rồi hả?"
"Cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, dự là một tuần tới sẽ có tàu cá đưa chúng ta đi!"
"Ừm, tốt nhất là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, tao sắp bị ngạt thở chết ở đây rồi!"
"..."
Kết thúc những câu hỏi, gã đàn ông cầm lấy hộp cơm tiếp tục thưởng thức, có điều mùi vị của thứ cơm rẻ tiền khiến ông ta không mấy hài lòng.
...
Cũng đúng một tuần sau đó, gã đàn ông đã được một tàu cá chở đi, bên trong có mùi tanh tưởi làm gã buồn nôn nhưng vì công cuộc chạy trốn nên ông ta phải cắn răng nhẫn nhịn.
Chiếc tàu nhỏ nhanh chóng đưa hai người bọn chúng ra khơi, dần dần biến mất khỏi bến cảng rộng lớn.
Lúc này, ở trên một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, Âu Dương Tư Thần và Khương Bạc đang thích thú ngắm nhìn con mồi của mình chạy trốn.
"Cửu ca, anh xem hắn có giống một con chó cụp đuôi chạy trốn hay không? Cũng không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra, mà có thể nghĩ đến chuyện xử lý chúng ta!" Khương Bạc khinh bỉ nói.
"Chuyện đó cậu bận tâm làm gì? Nhớ cho người theo sát hắn, tôi vẫn còn chưa chơi