Quay trở về phòng ngủ, Lam Tiểu Nhã tắt đèn rồi lên giường, có điều dù cố gắng nhắm mắt vẫn không thể ngủ được, cô cứ trằn trọc mãi không thôi.
Lăn qua lăn lại vài vòng, cô lại chộp lấy điện thoại trên tủ.
Trong căn phòng tối, ánh sáng nhỏ từ chiếc điện thoại le lói, trên màn hình là ảnh Lam Tiểu Nhã và Vũ Minh Nhật đang môi kề môi.
Cô mỉm cười vuốt ve khuôn mặt anh tuấn trên màn hình, sau đó lại mở danh bạ lên, nhấn vào số máy quen thuộc mà gọi đi.
Đêm cũng khuya rồi, cô cũng không biết là anh có còn thức hay không, dù khi nãy hai người đã gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho nhau rồi.
Đầu dây bên kia chuông bắt đầu rung lên, không biết chủ nhân điện thoại đang ngủ hay làm gì, mà qua vài hồi chuông vẫn không nhấc máy.
Lam Tiểu Nhã nội tâm có chút thất vọng, cô tắt máy rồi cất điện thoại đi, lại tiếp tục lăn lộn trên giường không ngủ được.
Đêm tối, đôi mắt cô giống như pha lê lấp lánh, hướng lên trần nhà lẩm bẩm.
"Giờ đếm cừu có thể ngủ được không? Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu..." Giọng của cô rất nhỏ, trầm ấm và dịu dàng.
Lúc này màn hình điện thoại lại sáng lên, là Vũ Minh Nhật gọi đến, chắc là anh đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cô.
Lam Tiểu Nhã nhanh chóng bật dậy, nhanh như một cơn gió cô cầm điện thoại lên và bắt máy.
"Chị lại nhớ anh rồi sao? Nếu không lầm thì khoảng hai giờ trước chúng ta vừa nói chuyện xong!" Bên kia đầu dây, Vũ Minh Nhật giọng gợi đòn hỏi cô.
Không biết từ khi nào, Lam Tiểu Nhã đã dần yêu thích cách Vũ Minh Nhật gọi cô là chị xưng anh, nghe vừa đáng yêu lại vừa hài hước.
Xưng hô đặc biệt thế này, chắc chỉ có hai người như thế.
"Em không ngủ được, tự nhiên muốn nói chuyện với anh! Mà lúc nãy anh đi đâu thế, sao không bắt máy của em?" Lam Tiểu Nhã khoé môi treo một nụ cười hạnh phúc.
"Anh vừa xuống nhà uống nước, trở lại liền gọi cho em đây!" Vũ Minh Nhật cảm nhận được cô có chuyện không vui, liền nghiêm túc hỏi.
"Có chuyện gì sao? Chờ anh một chút, anh thay đồ rồi đến ngay!"
"Không cần đâu, em không có chuyện gì hết, chỉ là muốn nghe giọng của anh thôi!" Lam Tiểu Nhã cuống quýt cản anh lại, dù trong lòng thật sự muốn anh đến đây ngay bây giờ.
"Có thật không?" Vũ Minh Nhật nghi ngờ hỏi lại.
"Thật, em có bao giờ lừa anh đâu!" Lam Tiểu Nhã lắc đầu lia lịa đáp.
Có điều sau vài giây ngập ngừng, cô cũng thành thật nói.
Cô biết năng lực của Lục gia lớn hơn Lam gia rất nhiều, với mạng lưới thông tin của nhà anh thì chuyện tìm chị cô về rất dễ dàng.
"Minh Nhật, anh giúp em tìm chị gái về được không?"
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, để lại một hơi thở nặng nề, có thể nhận ra Vũ Minh Nhật rất không hài lòng với lời nhờ vả của cô.
"Em xin lỗi, chỉ là mẹ em rất muốn gặp lại chị, cho nên em..." Lam Tiểu Nhã mím môi lại, cô nhận ra được rằng anh không vui.
"Không sao cả, anh không muốn thì thôi vậy, xem như em chưa nói gì đi!"
"Tiểu Nhã, anh không muốn em gặp nguy hiểm!" Vũ Minh Nhật lúc này mới trả lời, giọng anh có chút trầm.
"Anh không biết được, liệu lần sau cô ta sẽ tiếp tục dùng cách gì để hãm hại em nữa!"
"Em hiểu mà, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em cũng rất lo cho mẹ!" Lam Tiểu Nhã đôi mắt đỏ lên, cô cảm thấy bản thân có hơi mệt mỏi.
Giá như năm đó chị gái cô cũng khoẻ mạnh hoặc là những kẻ nuôi hộ kia không phải bọn buôn người, thì giờ gia đình cô đã hạnh phúc.
"Đừng khóc, anh giúp em tìm!" Vũ Minh Nhật nghe thấy giọng cô nghẹn lại, trong lòng anh đột nhiên xót xa, cuối cùng vẫn là phải đồng ý với cô.
"Cảm ơn anh, em xin lỗi!" Lam Tiểu Nhã lúc này không kiềm chế được, cô bật khóc thành tiếng.
"Tại sao em phải xin lỗi chứ? Không phải anh đã nói rồi sao, em vốn không có lỗi gì trong chuyện này hết!" Vũ Minh Nhật trái tim như bị ai đó tàn nhẫn cứa vào.
"Giờ cũng đã muộn rồi, em rửa mặt rồi đi ngủ sớm đi, sáng mai anh sẽ qua đón em."
"Ừm, chúc anh ngủ ngon!" Lam Tiểu Nhã khịt khịt mũi đáp.
"Ngủ