"Cô không sao chứ?"
Hứa Như đi tới bên cạnh Cố Tầm Tuyết, vừa rồi nàng thấy Trương Mạn Mạn tạt axít bắn ra bốn phía, không biết trên người Cố Tầm Tuyết có bị văng trúng hay không.
Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng ho khan, cười đáp: "Không sao."
Mạnh Tiểu Manh cũng kịp phản ứng, bắt đầu kéo tay Cố Tầm Tuyết muốn nàng thành thật trả lời rốt cuộc có bị gì không.
Cố Tầm Tuyết khẽ cười: "Tôi dù gì cũng là trưởng lão Cổ Võ, làm sao có thể dễ dàng bị một người bình thường làm tổn hại như vậy. Đừng nghĩ nhiều, để tôi đưa các cô về trước."
Mạnh Tiểu Manh vẫn không yên tâm, Cố Tầm Tuyết đành phải tới gần nàng, nhỏ giọng nói: "Nếu em còn không đi, đã trễ thế này, trong lòng chị gái em có bao nhiêu sợ hãi, em biết không?"
Mạnh Tiểu Manh đương nhiên biết trời tối với tỷ tỷ mà nói là chuyện đáng sợ nhường nào, vì vậy không tranh luận nữa, theo Hứa Như nhanh chóng lên xe về nhà.
Cố Tầm Tuyết rắc thuốc bột trước kia Lạc Huyền Ca cho nàng lên vết thương, cuối cùng cũng ngừng đau, vết thương đã không còn cảm giác, Cố Tầm Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo lời của Lạc Huyền Ca, rải thuốc bột này lên vết thương, chỉ cần điều trị tốt, chắc chắn sẽ không lưu lại sẹo.
Nếu Mạnh Tiểu Manh phát hiện rồi phản ứng, nàng lại tìm một cái cớ giấu đi là được. Loại thương thế nhẹ này không bao lâu sau liền có thể hồi phục.
"Các anh xử lý cô ta cho tốt, để tôi đưa Hứa tiểu thư trở về là được rồi." Cố Tầm Tuyết nói với mấy người bảo vệ, trong đó có ba vị là đệ tử ngoại môn Cổ Võ, lời của Cố Tầm Tuyết bọn họ đương nhiên nghe theo.
Bất quá những người khác lại được thuê cho Hứa Như, vì vậy không biết có nên nghe Cố Tầm Tuyết, ở lại chỗ này xử lý chuyện Trương Mạn Mạn hay không.
Hứa Như thấy bọn họ khó xử, liền khẽ gật đầu: "Tôi tin tưởng Cố tiểu thư, mọi người hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Cố Tầm Tuyết lái xe, Mạnh Tiểu Manh ngồi trên ghế phụ.
Hứa Như ngồi phía sau lấy điện thoại ra, tâm phiền ý loạn cùng người nào đó hàn huyên.
"Chị, hiện giờ Trương Mạn Mạn đã bị bắt. Chị có thể yên tâm hơn một chút rồi phải không?" Mạnh Tiểu Manh quay đầu hỏi.
Hứa Như chậm rãi gật đầu: "Ừm...... Đang hẹn với bác sĩ Vương. Dự định qua chút thời gian đến chỗ nàng tiến hành trị liệu thêm một lần."
Mạnh Tiểu Manh thở phào nhẹ nhõm, tỷ tỷ có ý muốn trị liệu rốt cuộc vẫn tốt hơn trước kia luôn tránh né nữ nhân. Hy vọng lần này tỷ tỷ có thể hoàn toàn thoát khỏi ác mộng năm năm trước.
"Sao hôm nay chị lại trùng hợp chạy tới như vậy?" Mạnh Tiểu Manh không tưởng tượng nổi hỏi Cố Tầm Tuyết.
Cố Tầm Tuyết vừa lái xe vừa trả lời: "Đương nhiên là bởi vì...... bởi vì tôi quá nhớ em a. Vốn định cho em một cái kinh hỉ, không ngờ tôi vừa đến thì lại được em tặng một cái kinh hách."
Kỳ thực Cố Tầm Tuyết vừa lúc ở một võ quán gần đó điều tra chuyện đệ tử ngoại môn tùy ý nhận học trò, không ngờ vừa vặn thấy có người thuê vệ sĩ, nàng ở bên cạnh nghe một hồi, nghe được tên của Hứa Như, liền vội chạy đến.
Cũng coi như nàng tới kịp thời, đúng lúc ngăn cản Trương Mạn Mạn, nếu không mấy thứ axít kia tạt vào trên người Hứa Như và Mạnh Tiểu Manh, nàng thật không dám tưởng tượng loại trường hợp tàn nhẫn đó.
"Hừ, đồ lừa đảo. Đừng tưởng em không biết chị đang lừa em. Chị tuyệt đối chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi." Mạnh Tiểu Manh hơi tức giận kiểu đáp lời có lệ kia của nàng.
Cố Tầm Tuyết còn chưa kịp mở miệng, Hứa Như ngồi phía sau đã cười nói: "Bất kể thế nào, Cố tiểu thư cứu chúng ta là sự thật. Em không cám ơn nàng, còn bắt đầu chất vấn. Có phải là hơi vô lý rồi không?"
Mạnh Tiểu Manh nghe tỷ tỷ nói, le lưỡi: "Không phải."
"A ha ha." Hành động của Mạnh Tiểu Manh chọc cười Cố Tầm Tuyết, nàng khẽ thở phào, buông lỏng hơn một chút.
Thầm nghĩ sau này bất kể lúc nào, đều phải đi theo Mạnh Tiểu Manh, bảo vệ tốt cô gái nhỏ này.
......
Trong núi, Lạc Huyền Ca vừa tỉnh dậy liền nghe được có người ầm ĩ bên ngoài.
Nhíu mày đi ra xem một chút, thấy Lý Điềm cùng Hứa Tụ đứng ở trong rừng cây phát sinh tranh chấp.
Cô chậm rãi bước đến, hai người nhìn thấy cũng liền trầm mặc, lại tựa như đều đang giận dỗi, ai cũng không chịu mở miệng nói câu đầu tiên.
Lạc Huyền Ca không hiểu ra sao hỏi: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Cô hỏi nàng một chút xem làm sao vậy?! Cha nàng bị bệnh, trong nhà gửi mấy chục tin nhắn mà vẫn làm như không, nói là ông ấy sắp không qua khỏi, muốn gặp nàng một lần cuối, nàng thì lại xem như chẳng có chuyện gì. Nếu không phải sáng nay tôi vô tình thấy được tin nhắn, nàng còn định lừa gạt tôi đến lúc nào đây?! Cô nói xem sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Tôi không có gì để nói với em! Tôi nói rồi, cha tôi đã mất sớm, nam nhân đó chính là một kẻ súc sinh. Tôi chính là vô lương tâm vô nhân tính, nếu em cảm thấy mình mắt mù mới coi trọng tôi, cùng lắm thì ly dị đi!"
Lý Điềm cũng nổi cơn tức giận, vừa nói mấy câu này ra liền thấy được nước mắt của Hứa Tụ, mà trong lòng nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"......" Lạc Huyền Ca bị hai người tranh cãi dọa sợ, oán hận cỡ nào mới có thể nghĩ đến chuyện bỏ vợ a.
Ừm...... Không đúng, cái này gọi là hòa ly.
Nhưng bất kể là gì, cũng đủ để chứng minh Lý Điềm đã phẫn nộ tới cực hạn.
"Được, được a! Ly thì ly!" Hứa Tụ không khống chế được, nước mắt chảy xuống, đợi hồi lâu cũng không thấy Lý Điềm xin lỗi bồi tội như quá khứ, nàng nghĩ Lý Điềm có lẽ đã thật sự chết tâm muốn tách khỏi nàng rồi ,vì vậy xoay người giận dỗi rời đi.
Lạc Huyền Ca dựa nghiêng vào cây, nhìn Lý Điềm: "Sao cô không chịu trở về? Có một số việc không muốn thì nói rõ ràng ra, đừng tưởng rằng toàn thế giới đều hiểu được mình. Cho dù là chính bản thân...... cũng sẽ có lúc lừa mình dối người. Cô không