An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca gắn bó keo sơn dính một chỗ, lúc trước nhân viên đoàn phim chỉ cần thấy các nàng thân mật liền nhỏ giọng bàn tán. Bây giờ nhìn hai người đút cơm đút nước, ấp ấp ôm ôm cũng đã tập mãi thành quen.
Dù sao hiện tại Lạc Huyền Ca đã không phải là tiểu nhân vật trong đoàn phim như lúc đầu nữa.
"Có phải ăn được rồi a?"
An Nhược Thủy ngửi mùi thơm nức mũi, không ngờ Lạc Huyền Ca lại trực tiếp nướng cá. Dù gì mấy ngày nay hôm nào cũng ăn thịt, cảm giác đều phát ngấy rồi.
"Chờ lát nữa, đợi ngoài cháy trong mềm ăn ngon hơn. Thịt cá tươi rất ngon, để em lọc hết xương cá, chị có thể yên tâm ăn." Lạc Huyền Ca vừa nói, vừa rắc gia vị lên.
Có một vài gia vị An Nhược Thủy chưa từng thấy, liền tò mò hỏi.
"Hả? Những thứ này vừa rồi em tìm được trong núi, đều có thể ăn." Lạc Huyền Ca lấy cá lên, ngửi một cái cảm thấy đã hoàn thành liền đặt cá lên đĩa, đưa tới trước mặt An Nhược Thủy: "Đây, nếm thử một chút."
An Nhược Thủy tiếp nhận đĩa cá, cầm đũa lên chuẩn bị ăn, Lạc Huyền Ca lại ngăn cản nàng: "Chậm đã. Em còn chưa bỏ xương."
"Không được, ăn cá không thể không lựa xương, cách ăn như vậy thật không có linh hồn!"
An Nhược Thủy bài xích, không cho phép người kia dùng nội lực chấn vỡ xương cá.
Lạc Giáo Chủ không hiểu ra sao nhìn nàng, chỉ thấy An Nhược Thủy đang cầm đũa chọn xương.
Gãi gãi đầu, Lạc Huyền Ca trước sau vẫn không hiểu, có thể dùng phương pháp đơn giản thô bạo loại trừ xương cá phiền phức, vì cái gì còn muốn giữ lại chậm chạp lựa ra?
An Nhược Thủy ăn hơn nửa con cá, quay đầu liền phát hiện một tiểu ngốc đang ngây ngẩn nhìn mình.
Biểu tình kia giống như mấy chục tỷ từ trên trời rơi xuống, đập trúng làm người kia trở nên ngốc nghếch vậy.
"Làm sao?" An Nhược Thủy cười nói.
Lạc Huyền Ca lắc đầu, hỏi ngược lại: "Ăn ngon không?"
"Ừm...... Quá ngon. So với không có xương cá, chị càng thích kiểu ăn từ từ chọn xương hơn." Nhìn An Nhược Thủy rất hưởng thụ, Lạc Huyền Ca trước sau không cách nào hiểu nổi.
Còn có một con cá nữa, Lạc Huyền Ca vốn định dùng để cúng tế dạ dày của mình, bây giờ thấy An Nhược Thủy thích ăn như vậy, liền đổi cách chế biến khác làm cho nàng ăn.
An Nhược Thủy luôn ăn rất ít, hôm nay lại phá lệ ăn những hai con cá vào bụng.
Chờ An Nhược Thủy ăn no căng, mới phát hiện đối phương chưa nếm thử miếng nào.
"Tiểu Lạc." An Nhược Thủy rót ly nước đưa cho Lạc Huyền Ca: "Sao em không ăn?"
"Em chưa đói, thích nhìn biểu tình ăn rất vui vẻ của chị." Lạc Huyền Ca ngây ngốc cười, bất quá bụng lúc này đã bán đứng cô, kêu 'rột rột' hai tiếng, Lạc Giáo Chủ lập tức đỏ bừng lỗ tai.
Đây là phản ứng bản năng của thân thể nguyên chủ, Lạc Huyền Ca ngược lại không cảm thấy đói bụng có cái gì mất mặt, thời điểm là Ma Giáo Giáo Chủ lúc trước, cũng không ít lần phải chịu đói.
An Nhược Thủy lại bắt đầu khẩn trương, mở miệng nói: "Em bận rộn cả buổi rồi, ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, chị đi lấy thịt tới, nướng cho em."
"......" Liên tục ăn thịt nướng vài ngày, Lạc Huyền Ca đã có chút muốn ói, dù sao món cá mình làm có mấy chục kiểu chế biến khác nhau, ăn thế nào cũng sẽ không ngán, mà thịt nướng của An Nhược Thủy thì chỉ có một loại mùi vị.
Tuy rằng rất ngon nhưng ngày nào cũng ăn, bữa nào cũng hốc, Lạc Giáo Chủ nghĩ thôi cũng thấy mệt mỏi.
"Sao vậy?"
An Nhược Thủy cầm thịt nướng trở về liền thấy dáng vẻ đối phương không tình nguyện, tuy Lạc Huyền Ca miễn cưỡng rặn ra nụ cười nhìn nàng, nhưng An Nhược Thủy lại cảm thấy nụ cười kia vô cùng qua loa cho có.
Lạc Huyền Ca ai oán nhìn mấy miếng thịt, sợ hãi: "Em có thể không ăn thịt nướng không a?"
"Không được! Không ăn đói bụng làm sao bây giờ?"
Bởi vì Lạc Huyền Ca nói tương đối mơ hồ cho nên An Nhược Thủy cũng không hiểu ý, nàng chỉ nghe được Lạc Huyền Ca bày tỏ không muốn ăn, liền lập tức phản bác.
Cứ như vậy, Lạc Giáo Chủ nhịn đau ăn hết bữa thịt nướng làm mình buồn nôn.
Ăn xong, mặt sống chẳng còn gì luyến tiếc tê liệt ngồi tại chỗ, cuối cùng không nhịn được oán trách một câu: "Tại sao phải ngày ngày ăn thịt nướng, em đều ăn ngán rồi."
"Em thường xuyên ăn thịt nướng liền thấy ngán sao? Mỗi ngày chị đều ăn cá em làm, lại không ngán gì cả? Có phải cũng chán chị rồi, cho nên không còn hứng thú với món thịt của chị?"
Nghe An Nhược Thủy đùng đùng nói một đống, Lạc Huyền Ca chớp mắt muốn phản bác lần nữa, nhưng bản năng sinh tồn trong tiềm thức liền làm cô im miệng.
"Không phải, em không có......"
Sao đó chính là Lạc Giáo Chủ một trận xin tha.
......
Cuộc sống cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, trong khoảng thời gian này cũng có vài lần ầm ĩ to nhỏ, dù sao chênh lệch tam quan giữa hai người rất lớn, bất quá tình yêu với đối phương rất sâu đậm, đến mức đôi khi lửa giận còn chưa phát tiết ra ngoài thì đã biến mất trong nôi.
Hôm nay cuối cùng đã tới ngày đoàn phim đóng máy, người cao hứng nhất toàn đoàn, không ai khác chính là Lạc Huyền Ca.
Vừa thu dọn đồ đạc vừa vui vẻ hát: "Rốt cuộc không cần ăn thịt nướng, rốt cuộc không cần ăn thịt nướng, rốt cuộc......"
"Em nói cái gì?"
Chẳng biết An Nhược Thủy vào lều từ khi nào, Lạc Huyền Ca bị dọa giật mình một cái, nụ cười trên mặt càng ngày càng mất tự nhiên, nói với An Nhược Thủy: "Em nói cuối cùng không cần ở lại chỗ này nữa. Mấy tháng trôi qua, rốt cuộc có thể về nhà nhìn xem chị dâu và tiểu bảo bảo."
Nhắc tới chị dâu cùng tiểu bảo bảo chưa ra đời, An Nhược Thủy cũng lập tức dời đi chú ý.
Hai người dọn đồ xong, đạo diễn cũng không định tổ chức tiệc mừng công ở chỗ này, mà kêu mọi người trực tiếp lên xe rời khỏi.
Trên đường ngồi xe trở về, Lạc Huyền Ca lại lo lắng bất ổn, tuy An Nhược Thủy đã nói sẽ không thúc giục muốn sinh con, cũng sẽ không bức bách mình nữa, nhưng cô luôn cảm thấy nội tâm An Nhược Thủy