Chờ Tiểu Hi dẫn Thiên Tứ và Như Lẫm rời đi, bảo mẫu thở phào nhẹ nhõm, tới tìm bạn trai đang giấu trong nhà, thúc giục hắn mau rời khỏi.
Kết quả nam nhân kia lại tuyên bố hắn thiếu nợ còn chưa trả, nói là lấy đi một khối đá nhỏ màu sắc rực rỡ trong thư phòng, ở đó có mấy viên, hắn lấy một viên hẳn sẽ không bị phát hiện.
Bảo mẫu nghĩ chắc cũng được liền không nói thêm gì nữa, bảo hắn cầm đồ vật đi nhanh.
......
Như Lẫm và Tiểu Thiên Tứ ngồi ở ghế sau, Tiểu Thiên Tứ cuối cùng không nhịn được vùi đầu vào lòng Tiểu Hi ủy khuất rơi lệ.
Khóc cho Tiểu Hi mờ mịt không kịp trở tay, bối rối nhìn Thiên Tứ cùng Như Lẫm, nàng nôn nóng hỏi: "Sao vậy? Đang yên lành đột nhiên lại khóc?"
"Bảo mẫu thả thứ kỳ lạ gì đó vào sữa, chúng em uống xong liền buồn ngủ. Nếu không uống thì sẽ đánh chúng em, ngày mai mẹ về nhà rồi nên hôm nay dì không dám đánh. Dì còn đưa một nam nhân đến sống ở nhà em, ngủ trên giường lớn của mẹ, còn lấy của nhà em rất nhiều đồ vật."
Những lời này làm Tiểu Hi hoàn toàn kinh sợ, nàng ngây ngẩn hỏi Như Lẫm: "Vậy sao em không nói?"
"Nam nhân kia ở ngay trong nhà, chị đánh không lại." Tuy Như Lẫm cũng sợ nhưng sẽ không giống Tiểu Thiên Tứ, gặp phải chút chuyện đã khóc nhè.
Trong lòng Tiểu Hi trầm xuống: "Không được, chị phải gọi điện thoại nói cho dì An."
"Đừng, mẹ công tác vất vả. Không nên quấy rầy." Như Lẫm lần nữa ngăn lại Tiểu Hi, Tiểu Thiên Tứ cũng gật đầu theo một cái: "Để mẹ làm việc cho tốt."
"Được được được, các em đừng sợ a. Trước theo chị đi xem dì Bạch biểu diễn, buổi tối đến nhà chị ở. Chuyện bảo mẫu để chị gọi điện cho An thúc, chú ấy nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng." Tiểu Hi vừa nói vừa nhịn không được thở dài: "Đây là chuyện gì vậy a, khi còn nhỏ chị cũng từng gặp loại bảo mẫu bất bình thường này, chỉ là chưa đến mức buồn nôn như các em gặp phải, mẹ em mà biết giường mình bị nam nhân khác ngủ lên, chắc muốn ói mấy ngày ăn không ngon miệng. Thứ người như vậy không thể bỏ qua, lát nữa sẽ gửi tin cho mommy các em, để dì ấy dạy dỗ người xấu một trận nên hồn."
Không biết qua bao lâu, hai đứa trẻ đều có chút mơ màng buồn ngủ, lúc này xe rốt cuộc ngừng lại, Tiểu Hi nhẹ nhàng đánh thức: "Được rồi. Chúng ta đã đến nơi, mau dậy vào xem biểu diễn."
"Dì Bạch dì Bạch." Tiểu Thiên Tứ vui mừng chạy xuống xe, Tiểu Hi lập tức theo sau nắm lấy tay đứa nhỏ: "Thiên Tứ ngoan a, đi theo tỷ tỷ. Nếu không a...... Tỷ tỷ sẽ rất tức giận rất tức giận."
Bị Tiểu Hi dọa như vậy, Tiểu Thiên Tứ không dám chạy lộn xộn trong đám người nữa, vô cùng cẩn thận nắm tay Như Lẫm, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh chị mình.
Ba người tạm thời quên sự tồn tại của bảo mẫu, đi theo nhóm mê ca nhạc cùng vào hội trường.
"Dì Bạch nhìn thấy Tứ Tứ không?" Tiểu Thiên Tứ tò mò hỏi, bởi vì quá thấp nên phải kiễng chân lên xem. Tiểu bảo bảo mặc váy công chúa phấn hồng, nhón chân nhìn sân khấu liền làm khán giả xung quanh chú ý.
Thậm chí còn không ít người vụng trộm chụp hình phát lên mạng.
Bạch Liễu ở trên sân khấu hát hết bài này đến bài kia, lại đột nhiên cầm một con thú bông ném về phía khán đài, mời một fan hâm mộ lên cùng nàng hợp xướng.
Tiểu Thiên Tứ đứng hơi mệt, vừa ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi, kết quả có một đồ vật đập tới liền theo bản năng hai tay đỡ lấy.
Rất nhanh liền được nhân viên dẫn lên sâu khấu, Như Lẫm cau mày nhìn muội muội, Tiểu Hi ở bên cạnh an ủi: "Yên tâm đi, ở chỗ này không sao."
Trên sâu khấu Bạch Liễu nhìn thấy Tiểu Thiên Tứ lập tức ngẩn người, sau đó tiểu gia hỏa từ trong ngực nhân viên giãy giụa xuống, cục bột nhỏ trắng mềm đáng yêu nhảy nhót chạy đến bên cạnh Bạch Liễu, ôm lấy bắp chân nàng: "Dì Bạch, ôm một cái~ "
"Dì Bạch, Tứ Tứ nhớ dì, muốn ôm một cái~" Tiểu Thiên Tứ chìa ra cánh tay nhỏ, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu cong môi cười bế đứa nhỏ lên, hành động này làm nhóm mê ca nhạc bên dưới hét chói tai không dứt.
"Muốn hát cùng dì Bạch hay không?" Bạch Liễu thấy đứa nhỏ đối diện nhiều người như vậy mà không luống cuống chút nào, đáy lòng cười cười, không hổ là con của An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca, ngày thường nhìn có vẻ tính tình mềm yếu, kỳ thực so với trẻ con bình thường kiên cường hơn nhiều.
Tiểu Thiên Tứ hào hứng gật gật đầu, sau đó cùng Bạch Liễu hát lên, lúc kết bài xong Bạch Liễu nói với tiểu bảo bảo trong ngực: "Nơi này có thể giúp cháu hoàn thành một nguyện vọng nho nhỏ a, cháu muốn cái gì?"
Phần này vốn dành cho nhóm say mê âm nhạc, dù sao fan sẽ thường muốn ký tên hoặc ôm idol hoặc quà tặng nho nhỏ gì đó.
Mà giờ phút này Thiên Tứ lắc đầu một cái, ủy khuất rưng rưng nằm ở trong ngực nàng:
"Tứ Tứ nhớ mẹ, Thiên Tứ muốn mẹ."
Nhóm fan tức thì lại thét lên, không ngừng hô cục bột nhỏ này thật đáng yêu quá mức, muốn buổi tối lập đoàn đi trộm em bé.
"Tứ Tứ nhớ số điện thoại di động của mẹ, Tứ Tứ muốn gọi điện thoại cho mẹ." Tiểu Thiên Tứ mở đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Bạch Liễu chằm chằm. Bạch Liễu ngẩn người một chút, hai đứa bé nhà Lạc Huyền Ca đến nay vẫn chưa lộ diện, lúc này gọi điện thoại nhất định là bị phơi bày không thể nghi ngờ, đang muốn mượn cớ để nhóc con đổi ý, không nghĩ nhân viên làm việc đã đem điện thoại di động lên.
Tiểu Thiên Tứ vui mừng tiếp nhận, nhìn về màn ảnh lớn đang kết nối điện thoại với An Nhược Thủy.
Rất nhanh truyền tới thanh âm của An Nhược Thủy, giọng nàng mang theo mệt mỏi cùng nghi hoặc: "A lô, xin chào......"
"Mama, Tứ Tứ nhớ mama." Nghe giọng nói vui sướng của Tiểu Thiên Tứ, An Nhược Thủy ngẩn người, ngữ khí nghi hoặc càng sâu: "Tứ Tứ, con đang dùng điện thoại của ai gọi cho mẹ? Dì bảo mẫu đâu?"
"Đang cùng dì Bạch ca hát, mama...... Tứ Tứ muốn gặp mama."
Rất nhanh hình ảnh video bật lên, trong nháy mắt An Nhược Thủy sửng sốt, toàn bộ khán giả hội trường bao gồm cả những người đang xem online cũng đều sửng sốt.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Tiểu Thiên Tứ hướng về màn hình lớn sung sướng vẫy tay gọi mẹ.
Như Lẫm một tay đỡ trán, nhỏ giọng thì thầm: "Ngốc như