"Mommy, dì xấu bụng kia đâu ạ?"
Như Lẫm ngồi trên giường, nhìn Lạc Huyền Ca tò mò hỏi.
"Cô ta? Chết rồi a." Lạc Giáo Chủ nói như gió thoảng mây bay, không chút để tâm đến chuyện người đang đối thoại với mình chỉ là một đứa nhỏ sắp lên bốn.
"Sao mommy lại muốn ném bảo bảo và Thiên Tứ cho dì xấu bụng? Bảo bảo còn nhỏ, nghĩ không được." Gương mặt tươi cười của Như Lẫm tràn ngập khó hiểu.
Lạc Huyền Ca tiến lên sờ sờ đầu cô bé: "Bởi vì, hai đứa là con của Lạc Huyền Ca. Nếu sau này mommy và mama đều không còn nữa, con phải dựa vào chính mình để sống sót. Con còn phải bảo vệ bản thân, bảo vệ muội muội, bảo vệ người mình yêu thương."
"Bảo bảo còn nhỏ, bảo bảo không cần trải qua những chuyện này." Như Lẫm ôm gấu bông, quay lưng về phía Lạc Huyền Ca nằm xuống ngủ.
Lạc Huyền Ca liền ngồi xuống mép giường: "Thiên Tứ vừa sinh ra đã suýt chết, khi đó mẹ tìm rất nhiều dược liệu bảo bối, kết hợp rất nhiều thuốc mới cứu sống được em con, nhưng thân thể nó cũng bởi vì những loại thuốc này mà lưu giữ lại rất nhiều chất độc. Bây giờ còn nhỏ, mọi người đều không thể phát hiện nhưng chờ nó lớn thêm một chút, bí mật này sẽ dần dần nổi lên mặt nước. Chẳng qua chuyện này mẹ con không biết cho nên nàng mời bảo mẫu tới chăm các con, lúc chúng ta không ở nhà, dì bảo mẫu là người gần gũi các con nhất, bí mật này rất khó giữ kín được."
"Vì vậy mommy tìm một kẻ xấu dọa cho mẹ có ám ảnh tâm lý, mẹ sẽ không tiếp tục nhắc lại chuyện mời bảo mẫu nữa. Bí mật cũng sẽ không bị người ngoài phát hiện, có đúng hay không?" Như Lẫm đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ lắc đầu: "Đúng mà cũng không đúng. Có thể đưa các con bình an khỏe mạnh tới thế giới này, mẹ và mama các con đã cố gắng rất nhiều, nàng mười năm như một hằng ngày uống đủ loại dược vật mới điều chỉnh được thân thể, nhưng Thiên Tứ vừa sinh ra liền suýt nữa rời đi. Lúc ấy nàng vô cùng khổ sở buồn bã, mẹ không muốn về sau nàng phải trải qua chuyện đó thêm một lần nữa, ít nhất không được phát sinh chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
"Thiên Tứ vẫn sẽ chết sao?" Cô bé bắt đầu căng thẳng, tuy muội muội rất đần rất thích khóc nhè nhưng mình vừa sinh ra đã có muội muội ở bên, nếu sau này không còn được gặp muội muội, sẽ rất buồn phiền khổ sở.
"Kết cục của mỗi người đều là cái chết, Thiên Tứ dĩ nhiên cũng vậy." Lạc Giáo Chủ giơ tay lên xoa đầu Như Lẫm: "Trên thế giới này có một địa phương gọi là tổ chức nghiên cứu, nơi đó sẽ không bỏ qua cho mẹ, vĩnh viễn cũng không. Chỉ là bây giờ bọn họ còn chưa động được mẹ. Nhưng mẹ không che chở hai đứa được cả đời, nếu về sau mẹ và mama các con đều không còn trên thế giới này, bọn họ sẽ không bỏ qua Thiên Tứ. Ở trong mắt bọn chúng, Thiên Tứ là vật thể sống đáng nghiên cứu còn hơn cả mẹ."
"Bảo bảo a, con đã bốn tuổi rồi. Không còn nhỏ nữa, có một số chuyện lẽ ra không nên để con trải nghiệm, nhưng đã đến lúc con phải giải quyết rồi. Đây chỉ là mở đầu, đường đi sau này còn khó khăn hơn."
Tiểu Như Lẫm ôm gấu bông, mặc dù trong lòng lo lắng sợ hãi nhưng vẫn quật cường gật đầu một cái: "Con sẽ bảo vệ muội muội!"
"Nào, ngoắc tay. Đây là bí mật của mẹ và bảo bảo. Trừ hai chúng ta, không cho phép tiết lộ với những người khác." Lạc Giáo Chủ vươn tay tới, Tiểu Như Lẫm kiên định gật đầu, lát sau lại hỏi: "Mama cũng không thể biết?"
"Con muốn để mama mỗi ngày đều sống trong khủng hoảng sợ hãi sắp mất đi con mình sao?" Lạc Huyền Ca hỏi ngược lại, Tiểu Như Lẫm lắc đầu: "Không muốn!"
Cũng chính bởi cuộc nói chuyện ngắn gọn này, khiến cho tiểu nha đầu cả ngày ghét bỏ muội muội ngốc nghếch đần độn đột nhiên trưởng thành, làm An Nhược Thủy vô cùng kinh ngạc cảm thán, không ngừng kêu Như Lẫm giống như biến thành một người khác vậy.
Thậm chí nàng còn năm lần bảy lượt hỏi Lạc Huyền Ca, Tiểu Như Lẫm có phải bị người nào xuyên hồn, nếu không sao có thể thay đổi lớn như vậy?
Lạc Giáo Chủ chỉ cười không nói, con của sói, vĩnh viễn không thể quên thịt là mùi vị gì.
......
Sau mấy phen lăn lộn, Lạc Huyền Ca cũng đáp ứng tham gia show thực tế mà An Tuấn Phong đích thân giới thiệu.
Mang hai đứa nhỏ đến show thực tế, Tiểu Thiên Tứ ở trên xe nằm trên người Lạc Huyền Ca, ở trong ngực mommy cọ cọ một cái, tò mò ôm cổ Lạc Huyền Ca hỏi: "Tứ Tứ lên TV?"
"Đúng vậy, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy Tiểu Thiên Tứ." Lạc Huyền Ca ôm chặt đứa nhỏ, Thiên Tứ nhìn về phía ống kính livestream, chớp đôi mắt to tròn ngập nước, cười khanh khách: "Để các tỷ tỷ xinh đẹp nhìn thấy Tứ Tứ, Tứ Tứ sẽ ngoan."
"Ừm, Tứ Tứ thật ngoan. Tứ Tứ là đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn nhất." Lạc Huyền Ca giơ tay xoa đầu Tiểu Thiên Tứ, kết quả Tiểu Thiên Tứ lắc đầu một cái: "Không phải không phải, tỷ tỷ cũng đáng yêu mà."
"Đúng rồi, hai đứa đều là bảo bảo đáng yêu ngoan ngoãn nhất của mommy."
Bên này Lạc Huyền Ca dẫn hai tiểu bảo bảo tham dự show thực tế, An Nhược Thủy thì hẹn chị dâu đến ngôi chùa nổi danh.
"Sao em lại đột nhiên để ý những chuyện này?" Phùng Thiên Linh thật sự tò mò, bất quá trước kia nàng từng đến những chỗ này thu thập tư liệu thực tế, hiện giờ An Nhược Thủy muốn đi, nàng cũng có thể quen cửa quen nẻo dẫn đường.
An Nhược Thủy nhíu chặt lông mày, nghi hoặc trong lòng còn lớn hơn Phùng Thiên Linh.
"Gần đây trong nhà luôn xảy ra chuyện, còn chẳng thể tìm được nguyên nhân. Hết người làm vườn muốn bắt cóc đám nhỏ, lại đến bảo mẫu ngược đãi, còn cả chó của bác quản gia, mèo của bác Lưu, rồi không biết làm sao lại có mấy thứ độc vật như rắn chuột linh tinh trong nhà." An Nhược Thủy nghĩ trăm lần cũng không rõ, thậm chí còn lắp cả cameras, thuê bảo vệ cho đám nhỏ nhưng một số chuyện vẫn khó lòng phòng bị, nàng hoài nghi không biết có phải trúng vận xui gì hay không.
"Loại chuyện này đều là tình cờ thôi, bất quá em muốn tới bái Phật cũng được, cứ cầu cho an lòng."
Phùng Thiên Linh thực đồng cảm với hai đứa bé, tuy rằng không phát sinh gì nhưng cứ lăn lộn như vậy e là người lớn cũng không chịu đựng được.
Hai tiểu bảo bảo thật là đáng thương.
......
Show thực tế đã chính thức bắt đầu nhưng vì đã quá nửa buổi chiều, khách mời không đói bụng mà bọn trẻ chịu không nổi nữa. Tổ đạo diễn liền quyết định ăn cơm trước, rồi tiến hành hoạt động sau.
Vì vậy Lạc Huyền Ca lại lần nữa khoe tài nấu nướng trước mặt khán giả, làm fan hâm mộ cảm thán không dứt, đã nhiều năm như vậy, Lạc Giáo Chủ vẫn như cũ lên phòng khách dọa sợ phòng bếp, đánh thắng quyền sư giành được quán quân, còn có thể một mình trông nom con cái, thực sự là một idol hoàn hảo. Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, người ta thật sự có thể bay!
Hai đứa nhỏ đi theo bên cạnh Lạc Huyền Ca, Như Lẫm lạnh mặt nhìn cuốn sách mẹ đưa cho mình, Tiểu Thiên Tứ thì giống như đồ trang sức dính vào trên người Lạc Huyền Ca, mềm nhũn hỏi: "Mommy, Tứ Tứ có nặng không?"
"Không nặng, phải ăn nhiều thêm chút nữa." Lạc Huyền Ca gắp thức ăn cho con gái, khán giả ngồi trước màn hình liền hâm mộ không thôi.
Võng hữu 1: Tôi không biết nên hâm mộ hai đứa nhỏ có một mommy ôn nhu khí phách như vậy, hay là nên hâm mộ Lạc Giáo Chủ có hai cục bột đáng yêu ngoan ngoãn như thế đây?
Võng hữu 2: Chỉ có tôi hiếu kỳ, cô chị rốt cuộc đang xem sách gì sao? Cơm cũng không ăn, là quên ăn quên ngủ?
Võng hữu 3: Có thím nào nhìn rõ chữ trên đó không? Đại thần ơi mau đến giải thích một chút.
Hỏi thăm trên mạng một vòng, lại không ai biết rốt cuộc là chữ gì, cũng chẳng ai biết rốt cuộc là sách gì nữa.
Tiểu Thiên Tứ lùa hai miếng cơm, lại uống hai muỗng canh, sờ bụng một cái rồi hỏi: "Mommy, Tứ Tứ đã nặng hơn chưa ạ?"
"Để mẹ nhìn xem." Lạc Giáo Chủ đưa tay bế Tiểu Thiên Tứ,