Lạc Huyền Ca bị dây thép bó buộc, luôn cảm thấy khó mà khai triển tay chân, có cảm giác như bị người bắt cóc. Nhìn vật cột trên người mình, ánh mắt cô đột nhiên chuyển biến, thứ này làm tay chân bị động a. Nếu đổi lại người khác, sợ là sẽ trực tiếp từ nóc nhà ngã xuống.
Lạc Huyền Ca nhìn về phía Hà Nhàn Dịch, màn diễn thêm hiện tại là do nàng đưa ra, thứ này có phải là nàng động tay động chân hay không?
Hà Nhàn Dịch cũng thấy được ánh mắt của Lạc Huyền Ca, liền hất cằm lên nhướng mày cười lạnh, biểu đạt vẻ tràn đầy khinh thường.
Nội tâm Lạc Huyền Ca hiểu rõ, loại người này đại để không thích dùng loại thủ đoạn đáng khinh để tổn hại người khác, mà càng thích dùng thực lực nghiền áp địch nhân, bởi vì như vậy có thể thỏa mãn cảm giác thành tựu trong lòng bọn họ.
Nhìn lướt qua đội đạo cụ, không thể phát hiện tình huống gì cả. Thời điểm Lạc Huyền Ca chậm rãi bị treo lên nóc nhà, liền thấy được Hàn Dục mỉm cười cổ vũ với mình, ánh mắt cô bất chợt trở nên lạnh lẽo. Chồn chúc tết gà làm sao lại có hảo tâm, chuyện này cho dù không phải Hàn Dục động tay chân, thì cũng không thoát khỏi liên quan tới hắn.
Lạc Huyền Ca cười lạnh, cảnh tiếp theo chính là Hàn Dục đóng vai Tam hoàng tử, từ trong tửu lâu bay ra giúp đỡ Phong Thanh, sau đó cùng đuổi theo tướng quân đánh nhau trên đường.
Bắt đầu quay, Lạc Huyền Ca nhảy từ trên nóc nhà nhẹ nhàng mà xuống, dây thép không chỉ không đứt như Hàn Dục tưởng tượng, ngược lại thoạt nhìn so với bình thường còn dễ sử dụng hơn. Hàn Dục còn đang nghi hoặc, Lạc Huyền Ca đã cùng vai phụ đối diễn.
Trong lúc diễn, phảng phất thật sự như có động tác dùng khinh công ở giữa không trung, khiến những người có mặt tại đây phải thấp giọng kinh hô. Hàn Dục cau mày, trong lòng thầm nhủ không thể nào.
Cảnh này quay xong, Lạc Huyền Ca lại một lần nữa làm thay đổi cảm giác của nhân viên trong đoàn. Thì ra treo dây thép còn có thể soái như vậy, quả thực giống như tăng thêm kỹ xảo hậu kỳ. Nếu không phải nhìn rõ dây buộc trên người Lạc Huyền Ca, hẳn sẽ phải lầm tưởng cô thực sự biết bay.
Đến lượt Hàn Dục lên sân khấu, Lạc Huyền Ca đột nhiên nói muốn tới phòng vệ sinh, đạo diễn rất tán thưởng cô gái này, vừa có kỹ thuật diễn, hiểu lễ độ lại còn có nhan sắc không tồi. Hắn vừa quan sát nội dung mới quay, vừa vẫy tay cho phép Lạc Huyền Ca đi.
Cởi xong dây thép, Lạc Huyền Ca nói lời cảm ơn với nhân viên đạo cụ, sau đó chạy đến phòng vệ sinh, nhưng nửa đường lượn một vòng quay lại, động chút tay chân vào dây thép của Hàn Dục, ở vị trí y hệt vừa rồi.
Bất luận kẻ muốn hại mình có phải hắn hay không, tóm lại hiện giờ cô nhìn Hàn Dục không vừa mắt, một màn mèo khóc chuột 'cổ vũ tươi cười' kia đã chọc giận Lạc Giáo Chủ.
Bất quá may là lát nữa Hàn Dục không bị treo quá cao, cho dù ngã xuống thì nhiều nhất cũng chỉ như chó gặm bùn, sẽ không thật sự bị thương.
Theo như tính tình Hàn Dục, nếu hắn la mắng không cam lòng không từ bỏ, chuyện này khả năng không liên quan tới hắn. Còn nếu Hàn Dục nhẫn nhịn, hẳn là lầm tưởng có người tráo đổi dây thép, cho nên sẽ không dám yêu cầu điều tra.
Kết quả thế nào, vẫn là chờ biểu hiện lát nữa của Hàn Dục đi.
Lạc Huyền Ca lại bày ra dáng vẻ tôi chính là quả hồng mềm, đặc biệt dễ bắt nạt, yếu ớt như trước.
Ánh mắt Hà Nhàn Dịch nhìn cô có chút biến hóa, không hề giống buổi sáng như có mối thù giết cha đoạt vợ với Lạc Huyền Ca, hiện tại còn có một tia tán thưởng.
Bất quá nàng tâm cao khí ngạo, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, hơn nữa trong lòng vẫn lưu luyến diễn viên đã chọn trước đó, cho nên đối với vị tân nhân Lạc Huyền Ca này vẫn là có một bụng tức không thể phát tiết.
Sau khi đạo diễn hô một tiếng, thời điểm diễn viên bắt đầu biểu diễn, Hàn Dục lại thất thần nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca, thấy dây thép treo trên người cô vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ và khó hiểu.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca dùng một chân giẫm lên ngọn cây, cảnh cần diễn là khi khối đá bay tới lập tức né tránh, nhưng bởi vì đột ngột không kịp phòng bị cho nên ngã xuống, vừa lúc được Tam hoàng tử từ trong tửu lâu bay ra duỗi tay ôm vào lòng.
Hàn Dục đứng tại chỗ, nghe thấy đạo diễn hô bắt đầu, cả người lập tức bay lên không, nhưng thời điểm hắn vừa mới vươn tay, chuẩn bị đón Lạc Huyền Ca thì đột nhiên từ giữa không trung rớt xuống, làm toàn bộ đoàn phim đều sợ ngây người. Hôm nay là ngày đầu tiên quay chụp, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Sau khi Lạc Huyền Ca được đặt xuống đất, liền nhanh chóng cởi bỏ dây thép chạy đến bên cạnh Hàn Dục. Làm ra đủ loại tư thái quan tâm tiền bối, nhưng một khắc kia bổ nhào vào Hàn Dục, lại duỗi tay 'không cẩn thận' đụng phải ngực hắn, trong nháy mắt Hàn Dục đau đớn nhe răng trợn mắt nói không nên lời, lệ nóng cuồn cuộn chảy ra.
Lạc Huyền Ca thu tay, tràn ngập quan tâm lo lắng hỏi: "Hàn tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Những người khác trong đoàn đều xúm lại, trợ lý của Hàn Dục cũng lập tức chạy đến, ồn ào la hét đòi một câu trả lời thuyết phục.
Hàn Dục đột nhiên chịu đựng đau nhức trước ngực, lôi kéo ống tay áo trợ lý, ngăn cản: "Tôi không sao, không...... Khụ khụ, không có chuyện gì lớn cả, chỉ là bị dọa chút thôi, không sao."
Thái độ của Hàn Dục như vậy, đạo diễn vô cùng tán thưởng, sau đó tiến lên quan sát dây thép bị đứt kia, phát hiện vết cắt chỉnh tề, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lùng, đây rõ ràng là có người làm ra, không ngờ trong đoàn phim lại có chuột thối trà trộn.
Hàn Dục lúc này đột nhiên cơ trí, hắn sợ đạo diễn kiểm tra kỹ lưỡng cho nên nhanh chóng chuyển đề tài, nhìn về phía Lạc Huyền Ca cười nói: "Ai u, chuyện này còn phải trách Tiểu Lạc!"
Toàn bộ đoàn phim hiện vẻ kinh sợ, chẳng lẽ là do Lạc Huyền Ca động tay chân? Nhưng mà Lạc Huyền Ca lại dùng biểu vẻ mặt vô thố nhìn hắn, giống như cái gì cũng không biết.
Hàn Dục bổ sung một câu: "Bữa trưa, tất cả mọi người đều chỉ ăn một chén cơm. Một mình cô lại ăn hai chén! Không trách cô thì trách ai đây?"
Mọi người sáng tỏ, thì ra là trêu ghẹo Lạc Huyền Ca giữa trưa ăn nhiều, khiến cho thể trọng quá nặng mới làm hỏng dây thép. Nhưng mà đây cũng là nói đùa mà thôi, rốt cuộc vừa rồi Hàn Dục còn chưa đụng tới Lạc Huyền Ca đã trực tiếp rớt xuống.
Lạc Huyền Ca nghe vậy, còn biểu cảm ra dáng vẻ tự trách, những người khác nhìn thấy đều ngập tràn đau lòng, thậm chí có người còn âm thầm trừng mắt liếc Hàn Dục một cái. Chuyển đề tài cũng không biết chuyển, xem tiểu tân nhân của chúng tôi bị dọa thành dạng gì rồi?
Một buổi chiều này, nhìn như bình bình tĩnh tĩnh, nhưng trong đoàn phim từ đầu đến cuối luôn tồn tại một loại tinh phong huyết vũ không chịu cô đơn tịch mịch
......
Trạng thái chiều nay của An Nhược Thủy rất kém cỏi, kém đến mức đạo diễn muốn mắng to, nhưng vì thân phận và già vị* của nàng cho nên không dám mở miệng.
*sức ảnh hưởng của minh tinh trong showbiz
An Nhược Thủy tự biết thực lực không đủ, giờ phút này ngồi ở phim trường cẩn thận nghiên cứu kịch bản lần nữa. Rốt cuộc Tuyên Dương là dạng người gì, nàng thật sự vẫn chưa hiểu lắm.
Đám người đạo diễn cũng không biết làm cách nào, cầm kịch bản tiếp tục nghiên cứu, bốn vị biên kịch cũng nôn nóng đến mức tóc rụng một dúm lại một dúm.
Lý Điềm ăn xong hai quả táo, hiện tại lại gặm một miếng dưa hấu, ợ xong liền lau miệng, đi đến bên người An Nhược Thủy, nhỏ giọng thì thầm: "Đoàn phim bên kia vừa bị