Đến buổi tối, Lạc Huyền Ca rất có hứng thú ngồi ở sô pha xem TV.
Nghe được tiếng gõ cửa, Lạc Huyền Ca mở cửa ra, là Khổng Nhiên.
“Có việc gì sao?”
Khổng Nhiên lắc lắc di động trong tay: “Hứa tỷ vừa gọi điện thoại tới, bảo cô theo dõi gameshow phát sóng tối nay. Sau đó đăng Weibo trò chuyện cùng fan một chút.”
Lạc Huyền Ca thầm nghĩ, đây là lần đầu phát sóng gameshow mà mình và Giang Ý Hàm tham gia, liền gật gật đầu: “Tôi biết rồi, còn chuyện gì không?”
“Không có, buổi tối vui vẻ.”
Khổng Nhiên nói xong liền lập tức rời khỏi.
Lạc Huyền Ca trở lại sô pha, điều chỉnh chương trình trên TV, lẳng lặng chờ An Nhược Thủy đến.
An Nhược Thủy có tới không, không ai biết trước đáp án cả, nhưng Lạc Huyền Ca tin tưởng người nọ nhất định sẽ đến, bất quá khả năng sẽ muộn một chút, bởi vì nàng còn bối rối một đoạn thời gian rất dài.
Dù sao thì hôm nay An Nhược Thủy có thể nói ra nghi hoặc, đã chứng minh nàng có vài phần tin tưởng với mình. Sau khi mình kể mấy chuyện cực kỳ không đáng tin về Tuyên Dương, nàng cũng không lập tức phản bác.
Thời điểm Lạc Huyền Ca biết được đây là tám trăm năm sau, liền đi tra xét lịch sử Đại Minh, những chuyện liên quan đến Tuyên Dương, trừ bỏ Tuyên Dương nữ đế cực kỳ yêu thích nam sắc thì không còn bất kỳ vết nhơ nào cả. Người ở thời đại này, đã kính ngưỡng Tuyên Dương tới một độ cao mà cô khó có thể tin được.
Về phần Tuyên Dương yêu thích nam sắc, Lạc Huyền Ca bày tỏ đó là chuyện không có khả năng, còn nguyên nhân tại sao, Lạc Huyền Ca nghĩ đại khái là vì nha đầu kia khi còn nhỏ, dạo thanh lâu bị nam nhân hù dọa, tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn. Từ đó về sau, nam nhân trong Ma Giáo không thể tới gần nàng trong vòng ba bước.
8 giờ, gameshow bắt đầu phát sóng, Lạc Huyền Ca nghe thấy tiếng đập cửa quen thuộc, khóe môi hơi giương lên, đứng dậy mở cửa.
An Nhược Thủy đứng ngoài, sắc mặt cực kỳ thiếu tự nhiên, trên tay còn cầm kịch bản giấy bút. Thời điểm thấy Lạc Huyền Ca đang mỉm cười, An Nhược Thủy nhịn không được trừng mắt liếc cô một cái.
Lạc Giáo Chủ sờ sờ chóp mũi, cả đầu mờ mịt, không nghĩ ra vì sao mình lại bị trừng.
“Mau vào đi.” Lạc Huyền Ca mở cửa ra, nghiêng người nhường chỗ để nàng bước vào.
Sau khi An Nhược Thủy tiến vào liền chủ động ngồi xuống sô pha, không chút do dự hỏi: “Có thể nói cho tôi chuyện liên quan tới Tuyên Dương công chúa hay không?”
“Đương nhiên có thể.” Lạc Huyền Ca rót nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh An Nhược Thủy: “Trong cuộc đời, Tuyên Dương trải qua ba chuyện đại sự.”
“Ba chuyện đại sự?” An Nhược Thủy có chút khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì lại có thể làm cho tính tình nàng đại biến?”
Ý cười trên miệng Lạc Huyền Ca vương chút lạnh lẽo: “Hoàng hậu của Minh Hiên Đế, Trường Lam hoàng hậu xuất thân giang hồ, điểm này chính sử có ghi lại. Nhưng thế nhân chỉ biết nàng là giang hồ nữ hiệp, lại không biết sư huynh nàng chính là Giáo Chủ của một môn phái mà giang hồ không dám đề cập. Trường Lam hoàng hậu là muội muội của Võ Lâm Minh Chủ, vì gia tộc và vì võ lâm chính đạo, nàng tiến cung trở thành hoàng hậu. Một năm đó, người trong võ lâm ám sát gần trăm vị quan lớn của Đại Nguyên, lấy việc này làm của hồi môn cho nàng.
Sau khi Trường Lam hoàng hậu hạ sinh Tuyên Dương công chúa, Đại Minh triều đã đạt tới cảnh giới không ai dám xâm phạm. Năm Tuyên Dương công chúa bảy tuổi, Trường Lam hoàng hậu mang thai đứa bé thứ hai, liền bị sủng phi của Hoàng Đế sát hại, một xác hai mệnh. Điều tra xong, chủ mưu phía sau chính là Hoàng Đế. Hoàng Đế vừa kiêng kị vừa thống hận võ lâm, sau khi Trường Lam qua đời, giang hồ cũng xảy ra rung chuyển. Ngắn ngủi mấy tháng, hàng ngàn cao thủ võ lâm bị giết, giáo phái từng làm người ta nghe thấy thôi liền sợ vỡ mật kia, cũng bị triều đình bao vây diệt trừ, cả môn phái mấy vạn người chỉ còn lại vị thiếu chủ 10 tuổi cùng khoảng trăm vị đệ tử.
Tuyên Dương cũng không biết tất cả những chuyện này, Hoàng Đế vẫn sủng ái nàng như cũ, bởi vì võ lâm còn tồn tại, nên tạm thời hắn chưa động đến.
Đại Nguyên tới xâm phạm, Tam Hoàng gia muốn liên hôn, nhi tử Hoàng Đế mấy chục người, quá nửa đã thành niên nhưng lại cố tình chọn Tuyên Dương khi đó mới 7 tuổi.
Mượn cớ thân mẫu bệnh tang, tiểu công chúa suốt ngày buồn bực không vui. Cải trang ra ngoài giải sầu.
Tiểu thiếu chủ 10 tuổi bị nhốt trong huyện nha, biết tin tiểu công chúa bị đưa đi, nàng liền nghịch chuyển kinh mạch luyện ma công, là loại công pháp âm ngoan sát phạt tanh máu, nghe nói người luyện nó sống không quá mười năm. Nếu may mắn sống sót, nội lực công pháp cũng không còn.
Tiểu thiếu chủ cứu Tuyên Dương, coi nàng như thân muội muội mà chăm sóc.
Từ đó về sau, trên giang hồ không ai không biết không ai không hiểu, Giáo Chủ Ma Giáo công pháp đệ nhất khinh công tuyệt thế, càng không kẻ nào không biết Giáo Chủ có một nghịch lân* tên gọi Tuyên Dương.
*Vảy ngược của rồng. Để chỉ điểm yếu của một người
Trong vòng mười năm, tiểu Giáo Chủ khiến Ma Giáo lớn mạnh hơn rất nhiều, cũng nhiều lần xâm phạm triều đình miệt thị hoàng quyền, nhưng không ai có thể làm gì được.
Bảy năm sau tiểu công chúa bị Hoàng Đế tìm về, chuyện này chính sử cũng có ghi lại.
Giáo Chủ tự biết không sống lâu nữa, lấy cớ lẻn vào hoàng cung trộm bảo vật, diệt trừ toàn bộ những kẻ có thể nguy hại tiểu công chúa.
Sau khi Tuyên Dương hồi cung không lâu liền biết được chân tướng mọi chuyện trước kia, chính sử ghi lại Tuyên Dương công chúa tính tình đại biến, bất quá qua mấy ngày lại trở nên ôn hòa. Bởi vì nàng dự định đoạt ngôi vị của cẩu Hoàng Đế, báo thù cho mẫu thân, cũng báo thù cho năm đó trẻ người non dạ.
Đó là đại sự thứ nhất. Còn chuyện thứ hai, có lẽ là cái chết Giáo Chủ.”
Lạc Huyền Ca nói mà tâm tình nặng nề, cô đã sớm biết bản thân sẽ chết, cho dù không chết cũng trở thành phế nhân, vì vậy vô cùng quý trọng cơ hội sống hiện tại, cũng quý trọng một thân nội lực công pháp theo mình tới thế giới này.
Bất quá cô vẫn không cam lòng, bởi vì rốt cuộc mình chết không phải vì luyện ma công nghịch kinh mạch, mà là bị Hoàng Đế hạ độc mưu hại mà chết!
An Nhược Thủy dĩ nhiên có thể chú ý tới biến hóa của đối phương, lo lắng nhìn về phía Lạc Huyền Ca, theo bản năng duỗi tay lau giọt lệ chảy xuống trên mặt Tiểu Lạc.
Xúc cảm