An Nhược Thủy nhìn Lạc Huyền Ca nằm ở trên giường mình, liền nhíu nhíu mày: "Cô theo tôi vào làm gì vậy?"
"Ngủ a." Lạc Giáo Chủ nằm trên giường lăn qua lộn lại: "Giường của cô thoải mái hơn ."
"......" An Nhược Thủy do dự có nêm nói ra hay không, kỳ thật giường ngủ của hai người chính là cùng một loại.
"Mau về phòng của cô đi. Ngày mai tôi còn phải tới đoàn phim, nghe nói những chuyên gia kia đã đến rồi." An Nhược Thủy vẫn băn khoăn chuyện về Tuyên Dương công chúa. Lúc trước nàng không nên nhận bộ phim này, bất quá đã nhận thì cũng phải tận lực làm cho tốt.
Lạc Huyền Ca trượt xuống khỏi giường, ngồi xếp bằng trên đất, ngửa đầu nhìn An Nhược Thủy liền phát hiện đáy mắt ưu sầu của nàng, bất quá bản thân mình trong mắt người khác chỉ là một tiểu diễn viên mà thôi, đối với lịch sử, lời nói của cô so với cái gọi là chuyên gia dĩ nhiên là không bằng được.
Lạc Huyền Ca đột nhiên muốn nói thân phận thật sự của mình cho An Nhược Thủy biết, cũng may ý niệm này chỉ là nhất thời dâng lên.
"Tuyên Dương, kỳ thật...... Chỉ là một hài tử thiếu thốn tình thương." Lạc Huyền Ca để lại mấy lời này, liền đứng dậy: "Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ cùng Bạch Liễu và Giang Ý Hàm tham gia một gameshow. Có lẽ sẽ phát sóng trực tiếp, tôi cũng phải về ngủ sớm một chút."
An Nhược Thủy nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca rời khỏi, nàng luôn cảm thấy nội tâm Lạc Huyền Ca thật cô độc.
"Chờ một chút."
Đáy mắt Lạc Huyền Ca xẹt qua một mạt ý cười, quay đầu lại nhìn nàng: "Cô nghỉ ngơi cho tốt."
"Cùng nhau ngủ đi. Nhân tiện tôi sẽ nói cho cô một chút quy tắc ngầm trong gameshow." An Nhược Thủy gọi lại.
Vừa dứt lời, An Nhược Thủy liền thấy một đạo tàn ảnh từ cửa phòng nhanh chóng dời lên trên giường mình, nhìn kĩ liền có thể thấy Lạc Huyền Ca đang ôm gối trong ngực, vẻ mặt mỉm cười đắc ý.
Giờ khắc này, đáy lòng An Nhược Thủy dâng lên một tia hối hận mơ hồ.
"Nhanh ngủ thôi." Lạc Huyền Ca vỗ vỗ phần giường còn lại: "Thuận tiện cùng tôi nói một chút, gameshow là như thế nào."
"Được." An Nhược Thủy thở dài một hơi thật sâu, cười nhạt bất đắc dĩ đi đến mép giường: "Buổi tối không cho phép lộn xộn. Ngủ đàng hoàng, có thể làm được chứ?"
"Có thể!" Lạc Huyền Ca nằm xuống thẳng tắp, gối ôm trong ngực cũng bị buông sang một bên, chớp chớp mắt với nàng: "Nhanh lên nhanh lên."
An Nhược Thủy bất đắc dĩ nằm xuống, bất quá Lạc Huyền Ca thật ra lại rất trung thực, trong lúc đó không nhúc nhích chút nào.
"Ngày mai cô phải cùng Bạch Liễu và Giang Ý Hàm tham gia tiết mục?" An Nhược Thủy cảm thấy có điểm không đúng, cuộc thi phát sóng trực tiếp kia hẳn là đã sớm hạ nhiệt rồi, vì sao hiện tại lại để ba người đến đó cùng nhau?
Lạc Huyền Ca gật gật đầu: "Ừm, Hứa tỷ nói trên mạng hiện giờ phần lớn là anti-fan của tôi. Dùng gameshow để thay đổi quan điểm người khác là cách nhanh chóng nhất hiệu quả nhất. Hơn nữa ngoại giới đồn rằng, tôi giao tiếp rất kém cỏi. Cho nên muốn để tôi cùng với mấy nghệ sĩ cùng người đại diện trong công ty tham gia gameshow này. Hứa tỷ sợ tôi ở chung với nghệ sĩ khác không thoải mái, liền sắp xếp Bạch Liễu và Giang Ý Hàm."
"Ừm, dù sao ba người các cô chính là bạn bè. Chuyện này cũng rất bình thường." An Nhược Thủy hiểu rõ.
"Nếu muốn mượn cơ hội tẩy trắng, vậy cô nhất định phải biểu diễn ưu điểm trong tiết mục. Làm tất cả mọi người đều có thể biết đến sở trường của cô, như vậy mới có thể khiến càng nhiều người thích cô hơn." An Nhược Thủy cẩn thận suy nghĩ: "Chi bằng để tôi nói trước với MC một chút."
"Không cần không cần." Lạc Giáo Chủ bày tỏ, cô còn chưa đến mức biến thành tiểu bạch kiểm.
An Nhược Thủy thấy đối phương phản ứng rất lớn, nghĩ lại cũng từ bỏ ý niệm đi cửa sau.
"MC lần này là ai vậy?" An Nhược Thủy biết trong nghề có mấy MC thích xem náo nhiệt mà không ngại chuyện lớn, chuyên đào hố trong tiết mục để nghệ sĩ nhảy vào.
"Mục Lăng, còn có một nam MC gần giống nàng, nhưng tôi không nhớ rõ." Lạc Huyền Ca cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thể nhớ ra.
Thời điểm An Nhược Thủy nghe được tên Mục Lăng đã đau đầu, nghe đến còn có một nam MC, càng cảm thấy mệt tim.
Mục Lăng có một anh trai song sinh, cũng là cộng sự dẫn chương trình với Mục Lăng nhiều năm qua. Hai anh em nhà này ở trong showbiz có nét đặc sắc lớn, chuyên môn đào hố cho nghệ sĩ nhảy vào, có tiếng là thích náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
"Không nên a, vì cái gì Hứa Tụ lại chọn show của bọn họ chứ? Tuy rằng ratings của mấy gameshow đó cao nhất, hiệu quả tẩy trắng tốt nhất, nhưng ba người các cô đều là người mới vừa xuất đạo, ở trên tay Mục Lăng và Mục Khiếu e rằng không tiếp nổi ba chiêu. Tiết mục này làm tốt thì danh lợi song thu, làm không tốt, đại khái ba người các cô liền bị bôi đen cả đời."
An Nhược Thủy thật sự khó mà hiểu nổi quyết định của Hứa Tụ.
Lạc Huyền Ca cũng không rõ lắm: "Có lẽ Hứa Tụ đang đi một nước cờ hiểm."
"Chắc vậy. Năm đó, Hứa Tụ và Lý Điềm là hai vị tai to mặt lớn trong showbiz, bất quá sau này lại xảy ra vài chuyện đáng tiếc." An Nhược Thủy vô cùng tán thưởng tài năng của bọn họ, nhưng các nàng tựa hồ đều không may mắn.
Hứa Tụ luôn dẫn dắt mấy nghệ sĩ nhỏ trong công ty, một khi có chút danh tiếng, công ty lập tức thay đổi người đại diện. Mấy năm trước anh trai nàng cũng từng đưa cành ôliu cho Hứa Tụ, kết quả Hứa Tụ vẫn cự tuyệt.
Mà Lý Điềm mấy năm nay giống như rớt vào tiền bạc, tự thân ra bên ngoài gây dựng sự nghiệp, lăn lộn đến mức hô mưa gọi gió. Nếu không phải anh nàng bỏ một số tiền lớn đem người đào tới đây, hiện tại trên báo kinh tế phỏng chừng cũng có thể nhiều thêm một cái tên Lý Điềm.
"Ngày mai cơ trí một chút, ngàn vạn lần đừng để bọn họ dắt mũi." An Nhược Thủy dặn dò.
Lạc Giáo Chủ liên tục gật đầu: "Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực." Chỉ cần không phải chuyện tình cảm khó cân nhắc, những phương diện còn lại, bản thân xem như thành thạo, không cần quá mức lo lắng.
......
Sáng sớm hôm sau, Từ Hạo lăn lộn trong phòng bếp làm bữa sáng, thấy An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca cùng xuống lầu, hắn lập tức đến cạnh An Nhược Thủy nghênh đón: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, nhanh tới ăn đi."
"A?! Cảm ơn Từ đại ca, hôm nay em dậy muộn, sẽ không ăn sáng. Em tới đoàn phim trước đây." An Nhược Thủy vội vàng cầm túi ra ngoài.
Còn lại Lạc Huyền Ca đứng một bên, Từ Hạo nhìn đối phương một cái, thuận tiện hỏi: "Muốn ăn bữa sáng chứ?"
"Ăn." Buổi chiều mới quay chụp, Lạc Giáo Chủ hoàn toàn có thời gian ăn no