Ở hậu trường, Giang Ý Hàm và Bạch Liễu đang trang điểm.
Lạc Huyền Ca cầm di động yên tĩnh ngồi bên cạnh các nàng.
Kỳ thật đã hẹn trước chuyên viên trang điểm rồi, nhưng nghe nói tổ tiết mục tổ đột nhiên mời đến đại già*, liền điều động một vị chuyên viên trang điểm rời đi.
*minh tinh có địa vị cao
Bất quá thời gian cấp bách, Lạc Huyền Ca liền để Giang Ý Hàm cùng Bạch Liễu trang điểm trước.
Giang Ý Hàm nhìn Lạc Huyền Ca ngồi ở một bên chơi di động, nhỏ giọng hỏi: “Huyền Ca, có phải cô chờ đợi sốt ruột lắm phải không?”
“Tôi không nóng nảy, dù sao tôi cũng là thiên sinh lệ chất, không trang điểm cũng xinh đẹp.” Lạc Giáo Chủ nhìn vào gương, nguyên thân lớn lên xác thật là hồng nhan họa thủy a.
Giang Ý Hàm vốn dĩ muốn an ủi, giờ phút này lời đều bị chặn ở yết hầu, nàng nhìn vào gương mà không khỏi trợn trắng mắt.
Bạch Liễu xuyên qua gương thấy được Lạc Huyền Ca, thật có chút hâm mộ, nhan sắc và vóc dáng của Huyền Ca đều rất tốt.
Chuyên viên trang điểm lại không gia nhập trận doanh nói chuyện phiếm của các nàng, bất quá cũng thầm suy đoán vài phần, hiện tại có thể thấy mối quan hệ của ba người khá tốt. Nhưng rốt cuộc là chân thực hay chỉ là công phu mặt ngoài đây?
Dù sao trong giới giải trí, tình nghĩa giả dối quả thực là quá nhiều.
Lạc Huyền Ca ngáp xong liền nằm xuống ghế dài, Giang Ý Hàm thấy vậy nhịn không được ghét bỏ: “Cô có thể đàng hoàng một chút hay không?”
“Bổn tọa từ nhỏ đã là ma, cô gặp con ma nào có quy củ chưa?” Lạc Giáo Chủ nhướng mày hỏi.
Tất cả mọi người đều biết Lạc Huyền Ca đang đóng một phim võ hiệp, cũng biết cô phải diễn vai Giáo Chủ Ma Giáo nên bọn họ đều tự giác cho rằng cô đang nhập vai, cũng không nghĩ đến những phương diện khác, nên cũng sẽ không cảm thấy mấy lời này thật ảo tưởng.
“Nghe nói một vị đại già đã tới, các cô biết là ai không?” Bạch Liễu cảm thấy hứng thú với vị đại già đột ngột tham gia kia, chỉ là trước đó nàng không thấy chút đồn đại nào, vì thế liền muốn hỏi một chút.
Giang Ý Hàm định lắc đầu nhưng rồi nhớ được tay của chuyên viên trang điểm đang đặt trên đầu mình, nàng chỉ nhỏ giọng hồi đáp: “Không rõ lắm. Nghe nói là diễn viên trở về từ nước ngoài.”
“Diễn viên ở ngoại quốc về? Trong showbiz chẳng có tin đồn nào a.” Tuy Bạch Liễu chuẩn bị ra album nhưng cũng không phải hai lỗ tai không nghe thấy chuyện trong giới giải trí, nàng vẫn luôn chú ý việc lớn việc nhỏ.
“Tôi cũng không rõ, dù sao già vị hẳn là rất cao.” Giang Ý Hàm kỳ thực không lo mình và Bạch Liễu sẽ như thế nào, chỉ sợ Lạc Huyền Ca trong lúc biểu diễn nói ra mấy lời kinh người, hoặc là lại bất động thanh sắc khai quải, khiến các khách mời khó xử. Rộng lượng một chút còn may, nếu gặp phải kẻ tính toán chi li, đối với hậu bối không có nhãn lực như Lạc Huyền Ca, nhất định sẽ ngầm thanh trừ.
Lạc Huyền Ca không biết Giang Ý Hàm lo lắng cho mình, cầm di động cùng Mạnh Tiểu Manh nói chuyện phiếm.
Mạnh Tiểu Manh nói vết thương trên mặt đã có dấu hiệu hồi phục, ngay cả bác sĩ đều cảm thấy đây đúng là kỳ tích.
Lạc Huyền Ca sợ hồi phục quá nhanh sẽ làm những người ở thế giới này chú ý, cho nên thời điểm nuôi tử cổ, cô đã điều khiển tiến độ thong thả chậm rãi.
“Được rồi, nhanh tới đây một chút.” Chuyên viên trang điểm nói với Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca nghe vậy lập tức đứng lên khỏi ghế, chuyên viên trang điểm cũng không chút do dự bắt đầu tác nghiệp.
“Thông thường, đại già thần bí tới đột ngột như vậy, khẳng định sẽ lên sân khấu cuối cùng, hoặc là vào thời điểm hot nhất, đột nhiên xông ra. Nếu như vậy, hắn hóa trang muộn một chút cũng không vấn đề, để chúng ta mấy người lên sân khấu trước trang điểm trước cũng là chuyện thường tình thôi.” Giang Ý Hàm có chút nghi hoặc, vì sao nhất quyết phải điều một vị chuyên viên trang điểm đi chứ.
Bạch Liễu khẽ cười: “Cô quên đây là chương trình phát sóng trực tiếp sao? Chúng ta xem như là người mới, để tiền bối trang điểm trước cũng là chuyện nên làm.”
Giang Ý Hàm gật đầu: “Đúng vậy, cô không nói thì tôi cũng quên mất.”
Mắt thấy thời gian sắp tới, khuôn mặt của Lạc Huyền Ca cũng chưa kịp hóa trang tỉ mỉ, dứt khoát để lớp make-up nhẹ cũng coi như hoàn thành.
……
Thông qua màn giới thiệu của MC, Giang Ý Hàm, Bạch Liễu và Lạc Huyền Ca xem như xuất hiện thành công trước tầm mắt muôn vàn khán giả.
Làn đạn trên màn hình vẫn bay tung tóe như cũ, khu bình luận lại càng là nước lên thì thuyền lên, câu ủng hộ ba người các nàng cũng là từng đợt từng đợt đánh úp tới.
Bất quá ngẫu nhiên cũng sẽ phóng ra mấy từ ngữ bôi nhọ Lạc Huyền Ca, nhưng không một câu nào không bị nhóm ‘giáo đồ’ đâm chọc cho cúp đuôi chạy mất.
Không chỉ có vậy, Lạc Huyền Ca còn nghênh đón fan qua đường và fan nhan sắc. Những người này, một bộ phận thích náo nhiệt, một bộ phận thì bất kể phẩm hạnh của bạn thế nào, chỉ cần lớn lên xinh đẹp là được, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện trong giới, một lòng thèm khát thịnh thế mỹ nhan.
Ngoại hình của Lạc Huyền Ca rất nhanh đã kéo đến rất nhiều fan sắc não tàn. Dù sao chỉ dựa vào việc lớn lên có nhan sắc phù hợp với thẩm mĩ quan của đại đa số kẻ mê sắc đẹp, thì Lạc Huyền Ca xem như đã rất thành công.
Ở đầu đường, ba người gặp Mục Lăng và Mục Khiếu.
Mục Lăng lên tiếng trước, cười ha ha trêu ghẹo: “Không nghĩ chúng ta nhanh như vậy liền gặp lại a.”
Giang Ý Hàm lập tức tiếp lời: “Này, mỗi tối tôi đều xem show cô dẫn chương trình đó. Chúng tôi a, là ngày nào cũng thấy cô.”
Mục Lăng cười vang, Mục Khiếu bên cạnh cũng nhìn Giang Ý Hàm với ánh mắt khẽ biến. Kỳ thật trước khi nhận show này, hắn đã chú ý tới ba vị khách mời trước mặt.
Công ty các nàng định nghĩa các nàng là: Ca sĩ, ngôi sao giải trí, diễn viên.
Mục Khiếu vốn cho rằng Bạch Liễu với khí chất và dung mạo như vậy, chọn con đường làm diễn viên mới là tốt nhất, còn Giang Ý Hàm tinh thông nhạc cụ, nếu có thể gia nhập ban nhạc thì càng tốt. Không nghĩ công ty các nàng lại sắp xếp hoàn toàn tương phản, lúc ấy hắn còn tiếc hận thay ba người một hồi, hiện giờ xem ra quyết định của công ty mới là đúng đắn.
Chuẩn xác mà nói, là người đại diện của các nàng quyết định chính xác. Giang Ý Hàm giỏi giao tiếp, Bạch Liễu tuy rằng khí chất xuất trần nhưng không hợp đóng phim. Còn về Lạc Huyền Ca đứng bên cạnh, mặt không chút biểu tình, nghe nói gia hỏa này