“Hiện giờ cô đã trở thành người của Cổ Võ thế gia, về sau cho dù bại lộ sơ hở, cũng nên đổ lỗi về phương diện võ công biết không? Mà chuyện cô là nhân sĩ xuyên đến, ngàn vạn lần đừng nói với bất luận kẻ nào.” An Nhược Thủy nghĩ thôi cũng sợ.
Lạc Huyền Ca gật đầu: “Ừm, trừ cô thì ai tôi cũng không nói.”
An Nhược Thủy bị biểu tình nghiêm túc kia chọc cười, lấy ra tấm thẻ có được từ chỗ tộc trưởng lúc trước, đưa cho Lạc Huyền Ca: “Đây là chứng minh đệ tử Cổ Võ, cô cất giữ làm vật tùy thân, tuyệt đối đừng đánh mất. Nếu gặp phải đám người tự xưng là nhân viên nghiên cứu, liền đem thẻ ra. Mà bọn họ dám dùng vũ lực thì cô cũng đừng khách khí, chỉ cần không đánh chết người, việc còn lại, Cổ Võ đều sẽ giải quyết thay cô.”
Lạc Huyền Ca nhìn tấm thẻ nhỏ kia, ánh mắt sáng rỡ, thật không ngờ địa vị của Cổ Võ thế gia lại lớn như vậy.
An Nhược Thủy thấy vẻ mặt đối phương hưng phấn, liền biết gia hỏa này hiểu sai rồi.
“Chỉ hiệu quả với nhân viên nghiên cứu, hơn nữa chỉ có thể dùng để tự bảo vệ. Ngàn vạn lần không được ra ngoài gây chuyện thị phi, nhớ kỹ chưa?”
Tâm tình Lạc Giáo Chủ đang tốt, đột nhiên hơi hạ xuống, bất quá lại dâng lên sự tò mò: “Vì sao?”
An Nhược Thủy đại khái là ngồi nói đã mệt, trực tiếp ngã vào lồng ngực đối phương, mềm mại giống một bé mèo lười biếng, dựa lên thân thể Lạc Huyền Ca, chậm rãi nhớ lại hồi ức lúc trước.
“Trước kia Cổ Võ thế gia xuất hiện một ‘kỳ tài’, nghe nói người này có thể thay đổi dung mạo bản thân. Diện mạo vốn chỉ bình thường của hắn trở nên càng ngày càng soái khí, nhưng nếu không có trợ giúp của ngoại lực, qua một đoạn thời gian sẽ lại khôi phục dung mạo nguyên bản. Cổ Võ gọi là thuật dịch dung, lúc ấy Cổ Võ thế gia vì chuyện này mà thập phần vui mừng, nhưng tổ chức nghiên cứu kia cho rằng khả năng đã xảy ra biến dị, kiên trì muốn đưa người đi điều tra. Sau đó thật sự mang người đi, bất quá người nọ đã không còn trở về nữa.” An Nhược Thủy nói mà nội tâm ít nhiều có chút chán ghét. Thời điểm báo chí đưa tin ngày ấy, nàng cảm giác mấy kẻ điên kia thập phần đáng giận, nghiên cứu điều tra đều có thể nhưng thủ đoạn của họ quá mức tàn nhẫn và cực đoan.
Hiện tại An Nhược Thủy đã trở thành người của Cổ Võ thế gia, một lần nữa hồi tưởng tin tức lúc trước, liền có thêm một phần cảm giác cùng chung vinh nhục. Tuy nàng không quen biết người bị đưa đi kia, nhưng giờ phút này đột nhiên thương tiếc.
Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày, thuật dịch dung yêu cầu ngoại lực trợ giúp, bất quá tạm thời sử dụng nội lực để điều chỉnh ngũ quan cũng không phải không thể. Nhưng bằng vào nội lực trước mắt của cô, còn không đủ chống đỡ suốt một ngày, huống chi người nọ dùng ‘một đoạn thời gian’ mới hoàn thành bí pháp thay đổi dung mạo. Lạc Huyền Ca cảm thấy thuật dịch dung của người nọ không phải chân chính, mà là mượn cổ vật.
An Nhược Thủy ngẩng đầu liền thấy Lạc Huyền Ca cau mày, nàng duỗi tay vuốt ve, khẽ nói: “Khuôn mặt này một chút cũng không thích hợp nhíu mày, cô hẳn là nên cười nhiều hơn.”
Nghe vậy, Lạc Giáo Chủ thức thời lập tức nở nụ cười rực rỡ như dương quang, An Nhược Thủy bị thay đổi đột ngột như vậy làm chọc cười. Cả hai không nghĩ ngợi chuyện Cổ Võ thế gia nữa, lẳng lặng dựa vào nhau, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Tới khuya, An Tuấn Phong rốt cuộc mang theo tấm thân mỏi mệt trở về.
Bất quá thời điểm hắn mở cửa, vốn đang mỏi mệt lập tức trở nên tinh thần phấn chấn, nhìn muội muội và Lạc Huyền Ca ôm nhau.
An Tuấn Phong vui mừng quá đỗi, tiến lên định gọi Lạc Huyền Ca, lại thấy cô đặt ngón trỏ bên môi: “Suỵt, nhỏ giọng một chút. Nàng ngủ rồi……”
An Tuấn Phong nhìn đến em gái dựa vào Lạc Huyền Ca mà say ngủ, lại nhìn đến khóe môi nàng nở nụ cười nhàn nhạt, nội tâm tựa như tan chảy.
Hắn mỉm cười, tận lực hạ thấp thanh âm: “Đưa nàng tới phòng ngủ đi, đừng ở chỗ này mà cảm lạnh.”
“Dạ.” Lạc Huyền Ca gật gật đầu, nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy An Nhược Thủy.
Thấy hai người rời khỏi, An Tuấn Phong lúc này mới ngáp một cái ngồi lên sô pha, muội muội trưởng thành rồi a. An Tuấn Phong cảm khái cười cười, trưởng thành mới tốt, biết tự chăm sóc bản thân, còn biết bảo vệ người mình thích.
……
Sáng sớm hôm sau, An Tuấn Phong cho rằng mình thức dậy rất sớm, không nghĩ rằng xuống lầu liền thấy Lạc Huyền Ca ở phòng bếp. Hắn theo mùi hương tiến đến, nhìn dáng vẻ Lạc Huyền Ca bận rộn, cười một tiếng: “Lần này, vẫn không có phần của anh đúng chứ?”
“……” Lạc Giáo Chủ bày tỏ, lần này vì cảm tạ nên thật sự chuẩn bị một phần cho anh trai!
An Tuấn Phong trêu ghẹo cười cười, tiếp đó lấy ra di động: “Không sao không sao, anh ra ngoài ăn cũng được. Bất quá nếu em đã trở về, nên sớm để mọi người biết em là đệ tử Cổ Võ. Giữa trưa sẽ mở họp báo, những việc em cần hiểu, anh đã gửi mail rồi, dùng xong bữa sáng liền tự mình xem một chút. Có gì không hiểu thì hỏi Nhược Thủy, công ty còn chút việc, anh đi trước a.”
Lạc Giáo Chủ cầm dao phay, mặc tạp dề đứng trong phòng bếp, hơi hé môi muốn giữ hắn lại nhưng đối phương không cho cô cơ hội nào, giống như một trận gió chạy vụt đi mất.
Chốc lát sau, An Nhược Thủy cũng xuất hiện ở cửa phòng bếp, nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua đại sảnh: “Đại ca dậy rồi sao?”
“Đã rời đi rồi.” Lạc Giáo Chủ trả lời, thuận tiện bày lên bàn món cá ngũ cốc An Nhược Thủy luôn thương nhớ.
Nhìn đến món ăn mình yêu nhất, An Nhược Thủy không nghĩ nhiều tại sao anh trai lại dậy sớm chạy ra ngoài nữa, cầm chiếc đũa đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca: “Thơm quá a, rốt cuộc cô làm thế nào vậy?”
“Dùng nội lực khống chế mức nhiệt, liền có thể rất dễ dàng làm ra.”
An Nhược Thủy đang cầm chiếc đũa đột nhiên khựng lại, nhìn Lạc Huyền Ca cười một tiếng, rất dễ dàng của cô thật đúng là không phải khó bình thường.
An Nhược Thủy ôm đĩa đi cạnh