Sau khi kết thúc họp báo, An Tuấn Phong liền tới công ty xử lý những việc còn lại, mà An Nhược Thủy trở về nhà cũ trước.
Lý Điềm có chút việc cần tìm Hứa Tụ thương lượng, cũng đã sớm rời đi.
Giờ phút này trong nhà cũ An Gia, An Nhược Thủy luôn cảm thấy nơi này không giống bình thường. Luôn có loại cảm giác bị người âm thầm nhìn trộm.
Trong lòng tự mình phủ quyết, an ninh ở nhà cũ rất tốt, tiền viện còn có quản gia và bảo vệ mà anh mình mời đến, nên không thể nào có kẻ cắp đột nhập.
An Nhược Thủy toàn thân mỏi mệt trở về phòng, thời điểm đóng cửa lại, đột nhiên bị người ôm vào trong ngực.
“A!”
An Nhược Thủy sợ tới mức hét lớn, đột nhiên xuất hiện người lạ làm nàng sợ hãi, tức khắc chỉ lo liều mạng giãy giụa.
Lạc Huyền Ca thấy dáng vẻ đối phương sợ hãi, đành mất mát buông nàng ra.
An Nhược Thủy vừa quay đầu liền phát hiện một nam nhân xa lạ nghèo túng đứng trước mặt mình, nàng bị kinh sợ hơi hơi hé môi, cũng bị dọa tới mức không biết nên nói gì.
Đáy mắt Lạc Huyền Ca ngập tràn mất mát bi thương, cô muốn rời khỏi ngay lúc này, bởi vì mỗi động tác mỗi ánh mắt của An Nhược Thủy đều tỏ vẻ sợ hãi.
An Nhược Thủy rất quen thuộc ánh mắt kia, Tiểu Lạc của nàng thường xuyên vô cớ mất mát như vậy, nhưng còn nam nhân này?
“Anh là ai? Anh vào bằng cách nào?! Muốn làm gì?” An Nhược Thủy cảm thấy nam nhân xa lạ hẳn là sẽ không thương tổn mình, trừ bỏ lúc nàng vào cửa liền bị hắn đột nhiên ôm lấy, ngoài ra hắn không hề hành động quá khích.
Lạc Huyền Ca mất mát nhìn nàng, ngữ khí vô cùng mỏi mệt: “Cô cũng cảm thấy tôi là quái vật sao?”
“Tiểu Lạc?!”
Thời điểm An Nhược Thủy nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, trái tim như là đóa hoa sắp tàn trong sa mạc đột nhiên cảm nhận được dòng nước dễ chịu lan khắp đáy lòng.
An Nhược Thủy đi tới bên người kia, không dám tin tưởng nhìn khuôn mặt Lạc Huyền Ca, còn có bộ nam phục kia nữa.
“Tiểu Lạc, sao cô…… Sao cô biến thành như vậy?”
An Nhược Thủy không phải tò mò, cũng không sợ hãi, chỉ là muốn biết người này có phải Lạc Huyền Ca hay không, hơn nữa Lạc Huyền Ca đã gặp chuyện gì mà có thể biến thành bộ dáng như vậy.
Lạc Huyền Ca cúi đầu nhìn quần áo của mình, không phải kiểu dáng màu sắc quen thuộc mà là một kiện nam trang to rộng. Cô đột nhiên nhớ tới ngày đó thuận tay cầm bộ quần áo này xong, mới phát hiện là nam trang, liền dịch dung thành nam nhân để tiện hành sự.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca hoang mang rối loạn dùng tay sờ đến bên tai, trong chớp mắt xé xuống lớp hóa trang mỏng manh trên mặt. Dung mạo vốn có lập tức hiện ra trước mắt An Nhược Thủy.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi! Có phải tôi vừa hù dọa cô không, tôi…… Tôi quá sốt ruột. Không nhớ mình vẫn đang hóa trang, tôi……” Lạc Huyền Ca đang giải thích lại phát hiện An Nhược Thủy đứng yên tại chỗ, vô thanh vô tức rơi lệ.
Lạc Huyền Ca luống cuống tìm khăn giấy trên người nhưng cái gì cũng không tìm được, chỉ có thể vươn tay giúp nàng lau đi.
“Đừng khóc a.” Lạc Giáo Chủ hoảng sợ, đây là lần đầu tiên thấy An Nhược Thủy khóc thương tâm khổ sở đến như thế, mà cô biết hết thảy nước mắt của An Nhược Thủy đều là vì mình chảy xuống, trong lòng nặng nề khó chịu: “Tôi rất ổn, một chút cũng không sao.”
“Lạc Huyền Ca.”
“Ừm, tôi đây tôi đây.” Lạc Huyền Ca hoảng hốt, sững sờ tại chỗ.
Lạc Huyền Ca còn chưa dứt lời, lại thấy An Nhược Thủy đột nhiên nhào vào trong ngực, tiếp đó Lạc Huyền Ca chỉ cảm giác khóe môi bao trùm mềm mại.
Nụ hôn không chút ôn nhu còn mang theo tính xâm lược, làm Lạc Huyền Ca kinh hỉ ngoài ý muốn. Nhưng nếm được chua xót trong lòng An Nhược Thủy, Lạc Giáo Chủ tự trách liền đoạt lấy quyền chủ động, một lần lại một lần tinh tế chậm rãi hôn nàng. Sau khi trấn an cảm xúc của An Nhược Thủy, nụ hôn ôn nhu mà triền miên mới chân chính bắt đầu.
……
Qua bữa trưa, Lạc Huyền Ca cảm thấy mỹ mãn tê liệt ngã xuống sô pha: “Vẫn là trong nhà thoải mái.”
“Biết trong nhà thoải mái, lần sau đừng chạy loạn nữa.” An Nhược Thủy cầm kịch bản ngồi cạnh, bất quá lúc này xấp kịch bản kia cũng chỉ để trang trí. Tâm tư của nàng đều ở trên người Lạc Huyền Ca, hiện giờ đâu thể đọc mấy văn tự kia nữa.
Lạc Huyền Ca theo thói quen định cầm trái cây trên bàn, liền bị An Nhược Thủy ngăn lại: “Đừng ăn, đã để ở đó mấy ngày rồi.”
“Chưa hỏng mà, không sao.” Lạc Giáo Chủ bày tỏ kiếp trước đói quá nên cái gì cũng dám ăn.
An Nhược Thủy lấy lại trái cây trên tay đối phương, đứng dậy nói: “Tôi đi giúp cô rửa một chút.”
Thời điểm Lạc Huyền Ca ăn hoa quả, An Nhược Thủy liền bắt đầu hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Cô, cô rốt cuộc là ai?” An Nhược Thủy hỏi.
Lạc Huyền Ca trầm xuống, tầm mắt lơ đãng đảo qua An Nhược Thủy, phát hiện đáy mắt nàng thực bình tĩnh, cô nghĩ ngợi một lúc, vẫn là lựa chọn nói ra.
“Rất khó mở miệng? Không nói cũng sao cả.” An Nhược Thủy đợi hồi lâu nhưng không thấy đối phương lên tiếng, nàng cho rằng Lạc Huyền Ca không dự định kể.
Lạc Huyền Ca lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ suy nghĩ, nên nói bắt đầu từ đâu.”
“Cô đến từ nơi nào, cô là ai, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.” An Nhược Thủy đơn giản hỏi.
Lạc Giáo Chủ gãi gãi đầu: “Tôi đến từ Đại Minh triều 800 năm trước, là người trong giang hồ khi Minh Hiên Đế tại vị. Tôi mắc mưu triều đình, trúng độc bỏ mạng liền mượn xác hoàn hồn ở đây.”
“Mượn xác hoàn hồn?!”
An Nhược Thủy đã sớm suy đoán, vị Lạc Huyền Ca nguyên bản có lẽ đã gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc cũng xuyên đến một thế giới khác, nhưng làm thế nào cũng không thể tưởng được là mượn xác hoàn hồn. Mượn xác hoàn hồn đại biểu cho một người tử vong, một người khác tân sinh.
“Cô sống lại từ lúc nào?” Trong đầu An Nhược Thủy hồi tưởng lần đầu gặp mặt Lạc Huyền Ca, cả sau khi cùng lãnh chứng, nha đầu kia hết sức che giấu biểu tình mừng rỡ như điên.
“Đêm giao thừa, thân thể của nguyên chủ bị thương, thời điểm tôi đến thì nàng chưa qua đời, bất quá nàng cảm thấy mình không có hy vọng sống sót. Từ nhỏ đã bị cha mẹ người thân vứt bỏ, ưu điểm duy nhất là diện mạo không tồi, nhưng chính vì ưu điểm đó lại bị nam diễn viên trong đoàn phim gây khó dễ. Lúc đầu vì cứu hai cô nhi, nàng dùng hết toàn bộ tiền tiết kiệm, đêm giao thừa nàng định vay tiền chữa bệnh, kết quả lại bị người ta lăng nhục bằng lời nói. Đến khi cảm giác được linh hồn của tôi tồn tại, nàng tự động rời đi. Nàng để tôi thay nàng sống thật tốt, nàng còn muốn trở thành đại minh tinh khiến toàn thế giới đều có thể nhìn đến nàng, có lẽ tới một ngày cha mẹ người thân của nàng cũng thấy, sẽ tìm được nàng, sau đó nói cho nàng, năm xưa không hề vứt bỏ nàng, chỉ là xảy ra ngoài ý muốn mà thất lạc nàng thôi.” Lạc Huyền Ca nói như máy, kể về đêm cuối cùng của nguyên thân: “Bất quá, cuối cùng nàng tựa như không định tìm lại gia đình nữa. Ngoài cửa sổ vạn nhà đèn đuốc, lại không có một ngọn đèn nào thắp sáng vì nàng.”
An Nhược Thủy lại lần nữa lệ rơi đầy mặt, nàng muốn hỏi, vì cái gì không nói cho mình, vì cái gì không tới tìm mình, nhưng lại không thể nói thành câu. Bằng vào chuyện lúc trước Lạc Huyền Ca chỉ cần tiền thuốc men cho hai đứa nhỏ, liền có thể nhìn ra nha đầu kia cố chấp cùng quật cường thế nào.
Lạc Huyền Ca cầm khăn giấy giúp