Buổi chiều, đoàn phim khẩn trương quay chụp, dù sao đây cũng là màn cuối của bộ phim này.
Giữa sân, Hàn Dục và Hứa Như đang phối diễn, Lạc Huyền Ca sớm đã lui sân vì suất diễn của cô đã kết thúc vào buổi sáng, nhưng tiền bối còn chưa đi nên cũng không thể rời khỏi đoàn phim trước.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca thấy Giang Ý Hàm gọi đến, nàng bảo muốn tới đây tham quan.
Lạc Huyền Ca cùng phó đạo diễn nói một câu, được chấp nhận liền cầm giấy thông hành ra cửa chờ.
Rất nhanh, Giang Ý Hàm không chỉ đến một mình mà bên người còn có Mạnh Tiểu Manh và Bạch Liễu. Điều này làm Lạc Huyền Ca cảm thấy thực kinh ngạc, cẩn thận ngẫm lại thời gian, thì ra mình đã ở đoàn phim vài tháng rồi. Khuôn mặt Tiểu Manh cũng đã sắp khôi phục, album của Bạch Liễu thì đã ra mắt tuần trước.
Mà hiện giờ Giang Ý Hàm hoạt động trong các gameshow lớn, đều là nữ vương.
Lạc Huyền Ca suy ngẫm, cô cho rằng tất cả mới chỉ tách ra không lâu, lại không nghĩ rằng mỗi người ở trên con đường riêng càng chạy càng xa, giờ phút này có thể tụ tập cũng là không dễ dàng.
"Sao vậy? Thấy chúng tôi mà nửa ngày cũng không mở miệng, có phải không thích chúng tôi tới a?"
Lời này là Bạch Liễu nói, tiếp xúc nhiều cùng Giang Ý Hàm, nàng cũng nói nhiều hơn, không hề rầu rĩ hay khiến người ta áp lực giống trước đây nữa. Tuy rằng thanh lãnh cao ngạo, lại cũng làm người khó có thể tiếp cận.
Mạnh Tiểu Manh giang hai cánh tay lẻn đến trước mặt Lạc Huyền Ca, cười hì hì: "Giáo Chủ, tiểu fans của ngài cầu ôm một cái~"
Lạc Huyền Ca lắc đầu cười nhẹ, bất đắc dĩ mở ra cánh tay nói: "Giáo Chủ ban ân ba giây."
"Thật tốt." Mạnh Tiểu Manh quyết đoán nhào qua.
Chờ Mạnh Tiểu Manh ôm xong, Giang Ý Hàm cũng đi đến: "Chúng ta cũng coi như là bạn nối khố, tới đây, ôm một cái~"
"Cự tuyệt." Lạc Giáo Chủ không phúc hậu cười cười, lấy giấy thông hành đưa cho các nàng: "Nhanh vào đi. Hiện giờ vừa lúc Hứa Như tiền bối cùng Hàn Dục đang phối diễn. Các cô tới thật đúng dịp."
Thời điểm nghe được hai chữ Hứa Như, Bạch Liễu rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Giang Ý Hàm cùng Mạnh Tiểu Manh không chú ý đến, các nàng đang hưng phấn cực kỳ.
Lạc Huyền Ca lại phát hiện Bạch Liễu khác thường, quan tâm hỏi một câu: "Sao vậy?"
"Hả?" Bạch Liễu hoàn hồn, tiếp đó che đi đáy mắt chua xót, mỉm cười ôn hòa như cũ: "Không sao, chỉ là có chút ngoài ý muốn. Tôi rất thích Hứa Như." Rất yêu rất yêu nàng a.
Lạc Huyền Ca còn chưa mở miệng, Giang Ý Hàm liền cười nói: "Thì ra chỗ chúng ta ẩn giấu một fan ngầm của Hứa Như, sao trước kia không thấy cô nói?"
"Trước kia? Trước kia quan hệ chúng ta tốt đến mức cùng nhau bàn luận idol sao?" Bạch Liễu dần dần cùng nàng trêu ghẹo, Giang Ý Hàm le lưỡi ôm lấy cánh tay Mạnh Tiểu Manh: "Chúng ta đi, chúng ta không tám chuyện với nữ nhân theo đuổi idol."
Lạc Huyền Ca đem giấy thông hành đưa tới tay Bạch Liễu: "Đi thôi."
"Ừm." Bạch Liễu hô hấp nặng nề, thời điểm nàng tới bệnh viện thăm Mạnh Tiểu Manh, có gặp qua Hứa Như. Nhưng lúc đó, Hứa Như thấy nàng mà tựa hồ đã hoàn toàn quên nàng. Lần này gặp lại, có phải vẫn giống lần trước?
Chờ bốn người đi vào, màn diễn của Hứa Như cùng Hàn Dục còn đang quay, các nàng yên lặng ở một bên nhìn, trong đó Giang Ý Hàm nhỏ giọng thầm nói: "Hứa Như diễn thật tốt a, nhìn ánh mắt nàng có trốn tránh, còn có bi thống. Thật chân thực a, tựa như nàng đã từng có một tình cảm chân thành, lại bị nàng càng đẩy càng xa."
"Tỷ tỷ, nàng...... Giống như......" Mạnh Tiểu Manh lắc lắc đầu, không ngừng ám chỉ bản thân nghĩ sai rồi, có lẽ là kỹ thuật diễn của tỷ tỷ lại tiến bộ. Nhưng tiếp xúc với loại diễn xuất chân thực này, Mạnh Tiểu Manh cảm thấy đáng sợ.
Có đôi khi tỷ tỷ một mình ngẩn người, sẽ toát ra cảm xúc bi thống như vậy, nhưng mình chỉ có thể nhìn mà cái gì cũng không giúp được tỷ tỷ, thật sự cảm thấy tự trách.
Cuối cùng màn diễn cũng kết thúc. Hứa Như toát mồ hôi cười với Hàn Dục, tiếp đó ánh mắt lơ đãng quét về phía Mạnh Tiểu Manh các nàng, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới phòng trang phục.
Ai cũng không biết, bao gồm đạo diễn cũng không lường trước được, màn cuối cùng này lại trở thành kinh điển trong cuộc đời nghệ thuật của Hứa Như. Một ánh mắt cuối cùng nhìn cố nhân cố vật, nhẫn tâm mà bi thiết, chân thực khiến người ta đồng cảm.
Bạch Liễu hồi tưởng lại lúc đi vào, Hứa Như lơ đãng nhìn mình một cái, trong nháy mắt, nàng đau lòng đến run rẩy. Hứa Như của nàng vẫn luôn ôn nhu, giống một ly nước ấm, sưởi ấm bản thân sưởi ấm những người bên cạnh.
Nhưng hiện tại lại cảm thấy Hứa Như xa lạ vô cùng, tựa như một con thú nhỏ trốn ở góc phòng, đơn độc liếm miệng vết thương. Ai cũng không biết nàng đè nén bao nhiêu mới không để bản thân xông đến ôm lấy nữ nhân kia.
Lạc Huyền Ca đứng cạnh Bạch Liễu, thấy được cảm xúc biến hóa của nàng nhưng vẫn nghĩ không thông, tại sao mỗi lần Bạch Liễu và Hứa Như gặp mặt đều sẽ trở nên khó hiểu như thế?
Chờ Hứa Như đổi xong y phục đi ra, Mạnh Tiểu Manh cùng Giang Ý Hàm liền tiến lên nghênh đón, hai người so với trợ lý của nàng còn vui sướng hơn.
Hứa Như nhìn dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của muội muội, đáy lòng dĩ nhiên cao hứng, mỉm cười với Mạnh Tiểu Manh: "Thân thể khỏe chưa?"
"Hì hì, đa tạ tiền bối quan tâm. Em đã sớm khỏe, không tin chị sờ một cái, ngay cả vết sẹo cũng không còn." Vừa nói, Mạnh Tiểu Manh vừa đưa đầu qua.
Toàn bộ đoàn phim đều biết Hứa Như tựa hồ đối với nữ nhân đặc biệt kiêng kị, giờ phút này đều thay Mạnh Tiểu Manh toát mồ hôi. Nhưng mà Hứa Như lại không hề bài xích nàng, ngược lại còn vươn ngón trỏ chỉ lên trán Mạnh Tiểu Manh: "Da em dày nhất rồi, hôm nay đóng máy, lát nữa cùng tham gia tiệc đóng máy đi."
"A? Có thể chứ?" Giang Ý Hàm dĩ nhiên vui vẻ, nhưng cẩn thận ngẫm lại liền cảm thấy giống như không thích hợp lắm.
Hứa Như gật gật đầu: "Các cô là bạn của Tiểu Lạc, lại là đặc biệt tới đây tham quan, tiệc đóng máy đương nhiên có thể đến."
Nàng chỉ không muốn người nọ rời đi nhanh như vậy, rời khỏi tầm mắt của mình.
Mạnh Tiểu Manh và