"Sao cô lại ở đây?" Vân Cẩm Thời ngây người, cô cũng không muốn tranh vai diễn với Phong Tuyết lần nữa.
"Đừng lo lắng, lần này tôi tới thử vai nữ hai.
" Phong Tuyết nói rất bình tĩnh: "Lúc trước đạo diễn nói bồi thường cho tôi chính là đề cử tôi tới nơi này thử vai, cùng cố gắng nhé, nếu hai người chúng ta! "
Cô ta hắng giọng, không nói tiếp, dù sao xung quanh vẫn còn những người khác, nếu đứng đây nói hai người các cô đang phân chia vai nữ chính và nữ hai, không biết những người khác sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn bọn họ nữa.
"Cùng cố gắng nhé.
" Vân Cẩm Thời hiểu ý cô ta, khẽ cười, hai người tìm một góc ngồi xuống đối diễn với nhau một lúc, kịch bản vừa nhận vài ngày trước không có nhiều thời gian làm quen, dùng lời nói của đạo diễn trong đoàn phim này là, anh ta không cần quá nhiều vết tích biểu diễn, chỉ muốn xem phản ứng nguyên bản nhất.
Bắt đầu thử vai trước là những vai phụ, nên Phong Tuyết đi vào trước, Vân Cẩm Thời yên lặng cổ vũ cô ta, trên mặt Phong Tuyết vẫn có chút căng thẳng, cô ta hít sâu một hơi, sau đó đi vào.
Qua khoảng năm ba phút, cô ta đi ra khỏi phòng, chỉ từ biểu cảm không nhìn ra được là đang vui vẻ hay đang buồn bã.
"Thế nào rồi?"
"Tôi đã cố gắng hết sức, còn lại phải xem vận may.
" Phong Tuyết khẽ cười: "Tôi xếp gần cuối danh sách, nói cách khác sắp bắt đầu thử những vai khác, cần tôi đối diễn với cô lần nữa không?"
"Nếu cô không ngại phiền.
"
Đến khi đến lượt Vân Cẩm Thời đã là khoảng một giờ, cô vốn định chuẩn bị ra ngoài ăn cùng Phong Tuyết trước, Phong Tuyết không chịu: "Sắp đến lượt cô rồi, chờ chút đi.
"
Một lần chờ chờ tới gần một giờ, Vân Cẩm Thời đi vào, phụ trách thử vai chỉ có đạo diễn, phó đạo diễn và biên kịch.
Hôm nay Vân Cẩm Thời mặc âu phục kiểu nữ, tóc buộc đơn giản sau đầu, có vẻ vô cùng gọn gàng linh hoạt, đạo diễn ngồi giữa vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt cô.
Giống như biển rộng với những mảng băng trôi nổi, hoặc như màn đêm được điểm xuyết những vì tinh tú rải rác.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, sẽ khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ, ví dụ như hoa mơ nở rộ cuối đông đầu xuân, đóa hoa kiều diễm được điểm thêm một tầng tuyết xuân mỏng.
Lại ví như mặt hồ trong vắt, phản chiếu lớp tảo lục xanh ngắt bên dưới.
Đạo diễn bỗng nhiên có suy nghĩ muốn hút thuốc, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được vì sao Mạnh Thiệu Kỳ lại dùng giọng điệu đó đề cử Vân Cẩm Thời với mình, khen người ta muốn lên trời.
Đối với một diễn viên mà nói, ánh mắt là rất quan trọng, có một câu nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, dù là cảnh gần hay xa, một đôi mắt xinh đẹp tràn ngập linh khí cũng đủ trở thành nét bút vẽ rồng điểm mắt.
Vì sao thường ngày luôn có người nói diễn viên nào đó hai mắt vô thần, trông cứ đờ đẫn, cho nên trông như không có kỹ thuật diễn.
Đôi mắt có thể bộc lộ bao nhiêu, không liên quan đến kích thước lớn nhỏ, có diễn viên diện mạo cũng không xuất chúng, nhưng có thể dựa vào ánh mắt để bộc lộ diễn xuất, trở thành ảnh đế một thế hệ.
Cũng có những minh tinh xinh đẹp mắt to, nhưng chỉ có thể làm bình hoa.
Ánh mắt Mạnh Thiệu Kỳ vẫn rất tốt, đạo diễn kiềm chế xúc động muốn hút thuốc, không lập tức để Vân Cẩm Thời bắt đầu diễn, mà gõ vào bàn, sau đó hỏi cô: "Đã xem kịch bản chưa? Có cảm giác thế nào?"
"Tôi đã xem rồi, rất hay.
" Vân Cẩm Thời rất thành thật nói, cô vừa mới lấy được kịch bản không bao lâu, không thể nào hiểu sâu sắc cả nội dung phim và vai diễn, đương nhiên không cần bêu xấu trước mặt đạo diễn.
Đạo diễn không khỏi nở nụ cười, sau đó nói: "Cô cảm thấy ưu thế của cô là gì?"
"Rẻ.
" Vân Cẩm Thời bây giờ vẫn xem như là người mới chưa có một tác phẩm chân chính, dù sao tác phẩm duy nhất cô diễn vẫn chưa quay xong, càng miễn bàn đến thời gian cách ngày phát sóng còn bao lâu nữa.
Chị gái biên kịch bên cạnh cũng không nhịn cười được, có thể cô ấy cố nén để không cười thành tiếng, kết quả không dừng được, lúc tiếng cười nghẹn lại có chút kỳ quái, như là phụt một tiếng, có mấy cái bọt nước từ đáy nước thổi lên, trái lại lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Thật xin lỗi!" Chị gái biên kịch trông khá dễ thương, giải thích theo bản năng: "Không phải cười nhạo đâu, chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu.
"
"Cảm ơn.
" Vân Cẩm Thời cũng mỉm cười.
"Vậy bắt đầu phần diễn của cô đi, vì Mạnh Thiệu Kỳ, muốn diễn đoạn nào tùy cô chọn.
" Đạo diễn không chút ngại ngần để lộ ra suy nghĩ muốn giúp mở cửa sau của bản thân, Vân Cẩm Thời gật đầu, trong lòng đã chọn được trích đoạn muốn diễn.
Bình thường mà nói thử vai đều là phân đoạn chỉ định, đạo diễn sẽ căn cứ vào hình tượng cá nhân của bạn để lựa chọn phân đoạn, đó đại biểu cho anh ta muốn nhìn thấy thế nào từ trên người của bạn.
Nếu để diễn viên tự chọn, đa phần mọi người sẽ lựa chọn những đoạn khá cao trào, dùng những tình cảm và cảm xúc phong phú của nhân vật thể hiện kỹ thuật diễn xuất của bản thân.
Ví dụ như cảnh khóc, vân vân.
Sự lựa chọn của Vân Cẩm Thời lại khiến người ta cảm thấy có chút ngạc nhiên, đây là một bộ phim chuyên ngành, nữ chính là một vị bác sĩ phẫu thuật chính, tuổi trẻ đã rất nổi danh, thuộc dạng thiên tài trong ngành, nhưng lại là người vô dụng trong cuộc sống, lại còn mang tính điển hình.
Trích đoạn Vân Cẩm Thời lựa chọn diễn là phân đoạn lần đầu nữ chính xuất hiện trong tập một, cô ấy ở trong phòng phẫu thuật, hết sức tập trung làm phẫu thuật, giành lại mạng sống của bệnh nhân từ tử thần.
Thậm chí còn không rảnh lau đi mồ hôi trên trán mình, chỉ có cô y tá bên cạnh thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu giúp cô ấy lau một chút, trong ánh mắt và gương mặt cô ấy đều là sự tập trung, thậm chí bởi vì tập trung quá mức mà có vẻ lạnh lùng, lúc đứng bên bàn phẫu thuật, trong mắt cô ấy cũng chỉ có bệnh nhân, mãi đến khi kết thúc phẫu thuật, ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người cô ấy mới dần có được một chút hơi thở giống người sống.
Biên kịch