Nếu lỗ tai Đường Đường có một cái đuôi, lúc này chắc chắn dã dựng thẳng cả lên rồi, dù sao ấn tượng của cô ấy đối với Phong Tuyết này vô cùng sâu sắc, Đường Đường vĩnh viễn không quên được dáng vẻ Phong Tuyết định hôn trộm A Thời nhà cô ấy.
Không cho hôn! A Thời là của cô ấy!
Sau khi lĩnh ngộ tình cảm của mình đối với A Thời có thể không giống với người bình thường, Đường Đường lại nhớ tới khoảnh khắc kia, quả thật muốn biến hình thành một quả chanh nhỏ.
Từ trong ra ngoài đền tỏa ra mùi chua.
Lòng cảnh giác của cô ấy đã bị kích động đến cực điểm, hận không thể nói thẳng: Không được, không muốn cô ta, đừng đưa về.
Nhưng không được, đó là bạn bè của A Thời, vì thế quả chanh tinh chỉ có thể bĩu môi, vờ như không nghe thấy gì, ngọt ngào nói: "A Thời về sớm một chút nha."
"Chị về ngay."
Vân Cẩm Thời dẫn Phong Tuyết về nhà, Phong Tuyết tới nơi này lần thứ hai, bởi vậy nên quen thuộc hơn so với lần đầu: "Có định mua nhà không?"
"Có, kiếm đủ tiền chắc chắn sẽ đổi nhà." Vân Cẩm Thời cũng muốn có được một căn hộ chân chính thuộc về mình, không phải nhà thuê, mà là viết tên của cô, là nhà ở chân chính thuộc về cô.
Nhưng nói thật không dễ dàng như vậy.
Dựa vào nghề nghiệp của cô, muốn mua nhà chắc chắn không thể mua ở nơi quá hẻo lánh, đi lại bất tiện, mà nhà ở trong thành phố thì nhất định không rẻ, càng là nhà trong thành thị phồn hoa sẽ càng mắc, dựa theo bọn họ mà nói đi, số tiền Vân Cẩm Thời quay một bộ phim truyền hình có thể còn không mua nổi cái nhà vệ sinh.
Đợi sau này cô có chút danh tiếng, có thể kiếm nhiều tiền một chút, có lẽ vẫn sẽ có cơ hội mua một căn hộ thuộc về mình.
"Chờ khi mua nhà tôi nhất định sẽ nuôi một con chó."
"Tôi nghĩ cô thích mèo hơn..."
"Cũng không thể nói vậy, tôi cũng khá thích mèo, nhưng nuôi mèo hơi phiền phức hơn nuôi chó, tôi không có nhiều thời gian như vậy, không thể cứ đưa chó mèo trong nhà cho Đường Đường nuôi hết được." Vân Cẩm Thời cũng không định tăng thêm quá nhiều phiền toái cho đứa bé trong nhà, đến lúc đó nuôi một con chó loại nhỏ là được rồi, còn có thể thường cùng Đường Đường dẫn chó đi dạo.
"Nói cũng phải." Phong Tuyết gật đầu: "Tôi cũng rất thích chó, nhưng làm nghề như chúng ta quả thật không có nhiều thời gian để nuôi dưỡng động vật nhỏ như vậy, dù sao một khi nuôi cô phải hết lòng hết sức, nếu không thì chi bằng đừng nuôi."
Hai người trò chuyện thì cũng đã lên đến lầu, Vân Cẩm Thời lấy chìa khóa mở cửa, sau đó thay giày ở cửa, Đường Đường nghe tiếng động thì chạy ra, quả thật có chút giống một chú cún con.
Vân Cẩm Thời còn nhớ khi cô còn rất bé trong nhà cũng từng nuôi một chú chó, không phải giống quý giá gì, chỉ là một con chó ta phổ biến nhất, màu đen, khi còn bé tròn trịa đáng yêu, lúc trưởng thành thì lại nhanh chóng cao gầy, trông còn có chút hung dữ.
Chó là do con trai riêng của cha dượng muốn có, nhưng hắn ta muốn giống chó quý, cha dượng không muốn tiêu tiền, bèn nhặt một con chó ta bình thường ở ngoài về, chó ta đương nhiên không làm đứa con vui lòng, sau khi được mang về cũng không ai quản, vẫn là do Vân Cẩm Thời lén nuôi.
Vân Cẩm Thời đặt tên chú chó kia là Tiểu Hắc, mỗi lần cô tan học trở về mở cửa ra, Tiểu Hắc sẽ phe phẩy chiếc đuôi lao tới chào đón cô, sau khi lớn lên bộ lông Tiểu Hắc rất mượt mà, từ xa nhìn lại thậm chí khiến người ta nghi ngờ nó được phủ một lớp dầu, Vân Cẩm Thời rất thích xoa bộ lông mềm của nó, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau đó Tiểu Hắc chết, bởi vì con trai của cha dượng xảy ra mâu thuẫn với cô, Tiểu Hắc vì bảo vệ chủ mà xông lên cắn hắn ta, sau đó bị gậy đánh chết tươi.
Đó là con chó đầu tiên Vân Cẩm Thời nuôi.
"A Thời!" Đường Đường trông rất vui vẻ, nếu phía sau có một cái đuôi, nói không chừng lúc này đã lúc lắc như cái quạt, giọng em ấy mềm mại nhẹ nhàng, giống như ngậm một cây kẹo bông: "Em nấu rất nhiều món, đều là món chị thích ăn."
Trong lòng Vân Cẩm Thời khó tránh cảm thấy áy náy, cô gái nhỏ ở độ tuổi của em ấy, là tuổi tựa như nụ hoa nhỏ, lẽ ra phải được yêu thương, được cưng chiều, mà ở nhà cô lại phải ngày ngày bận rộn, người lớn như cô lại không rảnh quan tâm, ngược lại lại bắt một đứa bé nấu cơm, thậm chí còn làm ít việc nhà.
Nhưng bởi vì Phong Tuyết đang ở đây, Vân Cẩm Thời cũng không nói gì, chỉ xoa đầu cô bé nhà mình, sau đó gọi Phong Tuyết đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Sau khi ăn xong hai người ngồi trên sofa, tán gẫu về chuyện bộ phim mới, Đường Đường ở bên cạnh khó tránh khỏi có chút cô đơn, những chuyện A Thời tán gẫu với người khác, cô ấy không cách nào xen vào được, luôn cảm giác trong khoảnh khắc này, hai người họ bị ngăn cách ở hai không gian khác nhau, không giống như người ở cùng một thế giới, trong lòng khó tránh sẽ có chút khó chịu.
Chuyện trước kia Đường Đường chưa bao giờ nghĩ tới, bây giờ lại xuất hiện ngày càng nhiều trong suy nghĩ của cô ấy, vì sao cô ấy lại là một kẻ ngốc? Vì sao cô ấy lại đần độn như vậy? Nếu như...!nếu như cô ấy thật thông minh, có phải tất cả mọi chuyện sẽ không giống như hiện giờ?
Cô ấy có thể làm trợ lý, làm người đại diện cho A Thời, đi theo bên cạnh chị làm thật nhiều thật nhiều chuyện, giống như chị Chu Mạt, chị ấy vừa là trợ lý vừa là người đại diện, sẽ giúp Chu Sâm đàm phán hợp đồng đàm phán đãi ngộ, đàm phán thông cáo mới.
Chị Chu Mạt rất tốt, chưa bao giờ ghét bỏ cô ấy ngốc nghếch, sẽ thật kiên nhẫn dạy cô ấy rất nhiều điều, nếu cô ấy có thể trở thành giống như chị Chu Mạt thì tốt rồi.
Phong Tuyết không thể ở lại quá lâu, sau khi ăn một bữa cơm lại trò chuyện một chốc, bèn lưu luyến không rời mà rời khỏi, cô ta thật sự hy vọng cả hai có thể đồng thời có được tin tức tốt trong bộ phim này, dù sao làm diễn viên, thời gian riêng tư có thể ở bên quả thật không nhiều lắm, nếu có thể ở cùng một đoàn phim thì không thể tốt hơn nữa.
Sau khi Phong Tuyết rời đi, cô bé ngốc trái lo phải nghĩ vẫn không nhịn được nói ra suy nghĩ của bản thân.
Lúc ấy Vân Cẩm Thời đang rửa hoa quả trong bếp, nghe cô