Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 40: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Um-um

Mãi cho đến khi buổi quay kết thúc, trên mặt của mỗi diễn viên đều cười híp mắt, không phải là không mệt mỏi nhưng bản thân trong phim trong thể giải thích được, lúc quay tâm trạng rất dễ chịu. Cộng thêm hai vị diễn viên chính rất có sức hút, hiệu quả tốt đến nỗi Đường Duệ muốn khóc đến rung trời sập đất. 

Mà cái phản ứng hoá học giữa Cố Tương và Triển Cự Cự đúng là quá tuyệt vời. Bỏ việc tình cảm riêng tư qua một bên, từ góc độ khán giả, Đường Duệ có thể đoán được CP Dạ Miêu sẽ cháy đến thế nào. Mờ ám giữa bọn họ rất nồng thắm. Vốn Triển Dương là vua diễn xuất, vị người mới Cố Tương này ngoài dự đoán lại có thể theo kịp tiết tấu của anh hơn nữa cũng rất khá. Loại cảm giác kết hợp này tất cả mọi người đều nhận ra được. Lúc đóng máy, Tưởng Lily còn len lén kề tai nói nhỏ với Cố Tương: “Này, hay là hai người thành CP thật luôn đi.”

Đường Duệ là một đạo diễn bốc đồng, người tài hoa chưa bao giờ hành động theo lẽ thường. diendd@nleequydd0n_um_um Có lẽ hắn cảm thấy trạng thái của "Sư muội mới đến" tốt như vậy giúp cho hắn có lòng tin vào tiến độ quay phim, dám nói: “Sau khi dọn dẹp, tôi sẽ mời khách. Mọi người đi ca hát xả hơi một tí được chứ? Xong rồi nghỉ ngơi một ngày lại tiếp tục.”

Loại đề nghị này tất nhiên trên dưới đều nhất trí đồng ý, Cố Tương chưa từng gặp qua đoàn phim nào tuỳ ý như vậy. Dường như cả đoàn là nghiệp dư, kiếp trước lúc cô đóng chung với nhiều đoàn phim, hận không thể mỗi ngày đều làm việc đến rạng sáng. 

Đường Duệ là một đạo diễn tốt, theo ý hắn, hoàn cảnh đóng phim và bản thân diễn viên cảm thấy vui vẻ là quan trọng nhất. Lúc làm việc mà vui vẻ thì dù có kém cũng không quá khó xem. Cho nên nói, hắn có thể lấy được danh hiệu “Người chế tác vàng” trong giới phim ảnh cũng không phải là không có lý do. 

Một nhóm người hăng hái theo Đường Duệ bước chân vào Ngu Lạc Thành. 

Dĩ nhiên Đường Duệ là khách quen của chỗ này, chỉ cần đến nói một tiếng, phục vụ liền dẫn cả nhóm họ vào phòng. 

Phòng rất lớn, ít nhất mấy diễn viên còn có thể nhảy nhót tưng bừng trong đó. Ngoài dự đoán của mọi người, Trình Lâm cực kỳ cuồng nhiệt, hoàn toàn chiếm micro, chọc cho Trình Phong muốn ra hát song ca với cô ta. 

Trình Phong là một hot boy trẻ tuổi, đại khái có chút ý tứ với Trình Lâm. Đáng tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình, người ta là một phụ nữ mạnh mẽ, tiếc rằng xu hướng tính dục khác biệt. 

Bạch Lỗi và Trâu Hâm chơi đổ xí ngầu
bên cạnh, Nguỵ Khôn và Đường Duệ ba hoa với nhau về sự phát triển của làng giải trí trong tương lai. Tưởng Lily và phụ tá thảo luận lần sau xuất hiện trên sân khấu nên mặc trang phục gì. 

Cố Tương ngồi yên lặng. Lúc còn trẻ cô thích náo nhiệt, sau khi kết hôn với Lương Quý, bố mẹ chồng quản lý nghiêm ngặt, bình thường ở nhà làm bà chủ nhà, rất ít khi ra ngoài giải khuây. Hôm nay một lần nữa, có cảm giác không phù hợp, như một người già đang nhìn lũ trẻ điên cuồng. 

Chán chết, cô đành cầm rượu trên bàn uống. Vì chăm sóc cho diễn viên nữ nên Đường Duệ gọi rượu trái cây có độ cồn thấp, ngọt ngào cũng không dễ gì say. 

Nhưng rượu dù sao cũng là rượu, uống nhiều quá sẽ khiến đầu váng mắt hoa. Tất cả mọi người mạnh ai nấy chơi hăng hái nên không ai chú ý đến Cố Tương đang ngồi một góc. 

Trình Lâm vẫn say mê ca hát, chết tiệt đó là bài hát do Lương Quý biểu diễn trong một MV. D(d(l(q(d(um(um Đây là một bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường, so với yêu sớm phá thai đau khổ như hiện nay thì chỉ là một bộ phim điện ảnh rất trong sáng. Vốn Lương Quý là người có phong cách lạnh nhạt, áo trắng bồng bềnh rất ra dáng hot boy. 

Đã say, xem MV này lại càng say. 

Cho đến khi cái ly trong tay bị người ta lấy đi. 

Cô ngẩng đầu lên, Triển Dương đang cúi đầu nhìn cô. 

“Sao uống nhiều vậy?” Anh hỏi. 

“Vui mà!” Cố Tương đáp: “Không được à?” Người say không nói lý lẽ, mãi mãi bạn không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, bạn cũng vĩnh viễn không thể thuyết phục một người giả vờ say. 

“Vui sao khóc?” Giọng anh thản nhiên, ánh mắt lại sắc bén. 

Cố Tương ngẩn ra, sờ sờ mặt, thế mà ướt đẫm. Vội vàng tay chân luống cuống muốn lau đi. 

Một xấp khăn giấy nhét vào tay cô, Triển Dương cười cười, lấy tất cả bình rượu trái cây trước mặt đi, từ tốn nói: “Con gái nên uống ít rượu thôi, về sớm một chút.” Nói xong liền bước ra ngoài. 

Cố Tương hơi sững lại đến khi Văn Tĩnh nãy giờ vẫn núp rình xem ở phía sau nhào tới. Đèn trong phòng loé lên. Cô ấy nhìn không rõ nước mắt trên mặt Cố Tương, nói rất hưng phấn: “Tương Tương, hai người vừa nói gì 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện