Phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể ở trước mặt người trong lòng mà nói ra "rất ngọt", hơn nữa còn phải làm ra vẻ dường như không có chuyện gì mà hỏi cô ấy: "Muốn tôi chừa lại cho em một cái sao?"
Hạ Dĩ Đồng không biết, cô chỉ biết khi cô ấy nói ra "muốn tôi chừa lại một cái cho em sao" là cô cảm thấy mình rất nhanh có thể nhìn thấu hết thảy, như bay ra khỏi ngoài vũ trụ, người yêu thầm a, sức chịu đựng của bản thân cường đại tới nỗi bản thân người đó cũng không thể tin được, vô luận là ở phương diện nào.
Có thể chịu đựng được lời nói lạnh nhạt, lại càng có thể nhẫn nại được ánh mắt ái muội khi nhìn nhau.
Sau đó trong lòng như nổi lên một cái trống nhỏ, tùng tùng, tùng tùng.
Nhịp trống không ngừng một khắc nào, nổi giận lên gào thét: Chị có phải hay không lại trêu chọc em?!
Nhưng nói ra lời này cần phải có dũng khí lớn, dũng khí này so với dũng khí của một người yêu thầm một người lớn hơn nhiều.
Một người, có thể rất mong đợi đáp án, nhưng cũng có thể suy đoán "cô ấy có phải là không thích mình" cho nên thời gian vui mừng chẳng được bao lâu, vĩnh viễn không nghĩ tới, liền vĩnh viễn vui mừng, nhưng đồng thời cũng là một đợt tra tấn rất dài.
Mà hai người, khi mọi chuyện đã mở ra, có thể sẽ nhận được một câu trả lời mà đã mong chờ từ lâu, nhưng cũng có thể mất hết tất cả hy vọng đó.
Hai người đấu tranh, người thầm yêu trong lòng đều khuấy động một trận sóng to, gió lớn.
Hạ Dĩ Đồng bao lần đã muốn thổ lộ, bao lần đã phải lùi bước lại.
Cô nghĩ, chậm một chút, ổn thỏa một chút, chờ Lục Ẩm Băng không thể rời khỏi cô, thói quen bạn bè của cô ấy, vì lợi thế có thể tăng tình cảm của cô ấy nhiều một chút.
Lục Ẩm Băng đem tất cả điện tích của mình phóng ra từ ánh mắt cười cười của mình, không ngờ tới lần thứ hai lại rơi vào không trung.
Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác nhìn cô, sau đó từ trong túi lại lấy kẹo ra: "Em đây nhiều cho chị một cái nhé?"
Cho cái đầu quỷ nhà em! Lục Ẩm Băng trong lòng mắng.
Lục Ẩm Băng nâng tầm mắt lên: "Cho một cái, nhỏ mọn như vậy?"
Hạ Dĩ Đồng chỉ chừa lại cho mình một cái, đem kẹo để hết lên bàn.
Lục Ẩm Băng hừ nhẹ một tiếng.
Lại tức giận nữa à?
Hạ Dĩ Đồng luống cuống tay chân, theo bản năng quay mặt lại xem ai có thể giúp đỡ không, đương nhiên là không có ai rồi, quay đầu lại lần nữa, phát hiện Lục Ẩm Băng lại nhìn vỏ kẹo trước mắt cười.
Hạ Dĩ Đồng: "???"
Lục lão sư làm sao vậy? Hỉ nộ vô thường càng ngày càng lợi hại rồi.
Không phải, Lục Ẩm Băng nhìn thấy tai của cô phiếm hồng khi quay đầu đi mà thôi.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng ở trường quay của Lục Ẩm Băng, sau đó phải chạy đi nơi khác, trọng tâm quay phim thì lại ở Tây Bắc, đóng máy quay do vào mùa đông, ba tháng sau liền trở về quay tiếp.
Cảnh quay này là thành bị phá ở Sở Quốc, bởi vì diễn viên quần chúng đông đảo, còn có dụng cụ phá thành, như làm máy bắn đá, mũi tên châm lửa, đã chuẩn bị vài ngày.
Trong chốc lát, diễn viên quần chúng phải đại khai sát giới trong hoàng cung, cho nên hiện tại đều mặc bộ giáp, chen chúc nhau.
Trời vừa chuyển lạnh, nhiệt độ trung bình khoảng 30 độ, lại là buổi chiều, nhiều người chen chúc như vậy, mùi mồ hôi liền lan tràn ra.
Tần Hàn Lâm quay phim đã quen, cũng không có ghét bỏ mùi này, nhưng là ông lại đau lòng về đạo cụ của mình, chỗ này mỗi bộ quần áo đều là ông bỏ ra rất nhiều tiền, tốn rất nhiều tâm huyết mà tạo ra, hoàn toàn khác hẳn với những đồ đáng giá mấy đồng trong những phim khác.
Mà quần áo đó ông mua thì lại có tuổi thọ, giặt thêm vài lần thì màu sắc sẽ dần thay đổi, đối với một người cả đời muốn quay phim về vẻ đẹp như ông thì không thể chịu nổi.
Hạ Dĩ Đồng đi qua liền thấy Tần Hàn Lâm than thở, cau mày, kỳ quái: "Làm sao vậy đạo diễn Tần?"
Tần Hàn Lâm nói: "Không có gì." Nếu mà tiểu bảo bối nhìn thấy tính tình kêu kiệt của ông khẳng định sẽ chê cười.
Hạ Dĩ Đồng cười, chưa nói cái gì, hỏi chuyện kịch bản buổi chiều: "Đạo diễn Tần, quay phim buổi chiều nay gặp khó khăn sao?"
Tần Hàn Lâm ý vị thâm trường nhìn cô một cái, thấp giọng chế nhạo: "Có người của em ở đây, tự nhiên quay sẽ không gặp khó khăn."
Hạ Dĩ Đồng bị câu "có người của em" của Tần Hàn Lâm thì mặt đỏ bừng, không tự nhiên mà mấp máy môi, làm bộ ngắm phong cảnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái gì....!Người......!nhà em......"
Tần Hàn Lâm lấy khuỷu tay chọt chọt cô, làm mặt quỷ: "Nè."
Hạ Dĩ Đồng đuối lý.
Tần Hàn Lâm lại chọt chọt: "Nè nè nè."
Hạ Dĩ Đồng xì cười một tiếng, nè nè cái gì, nhìn giống như muốn đánh nhau vậy.
Tần Hàn Lâm nhìn cô: "Còn gạt tôi sao? Mắt của em đều dính lên người Lục Ẩm Băng, còn làm như tôi không biết?"
"Nào có." Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng biện hộ, mặt lại càng đỏ.
"Ai da, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*, liếc mắt đưa tình, âm thầm đùa giỡn." Tần Hàn Lâm rung đùi đắc ý.
(*: này trong binh pháp, nghĩa là trời sáng thì sửa đường sạn dạo, tối thì âm thầm dẫn binh theo đường Trần Thương.)
"Đạo diễn Tần!" Hạ Dĩ Đồng bỏ cuộc, hai cầu đầu thì không sao, còn hai câu sau là ám chỉ ý tứ quỷ gì.
Tần Hàn Lâm cầm quạt lớn trong tay che nửa mặt dưới, sau đó cười ngả người ra sau, cười không lộ răng, có thể nói là gay thiệt mà.
Tần Hàn Lâm: "Định lúc nào thổ lộ? Tôi vì em mà vội sắp chết rồi nè."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Được, hết Lai Ảnh rồi tới Tần Hàn Lâm, hóng chuyện y như nhau.
Tần Hàn Lâm: "Không phải tôi nhen, là Lai Ảnh, cô ấy hóng quá, nên hỏi tôi."
Ông ấy là nói hươu nói vượn, Lai Ảnh là hướng ông ấy hỏi thăm, nhưng không có hối gì cả, càng dặn dò là không nên nói cho Hạ Dĩ Đồng biết hóng chuyện còn có cô, ai biết Tần Hàn Lâm lại đi bán đứng cô a.
Lai Ảnh đang ở gần suối trồng trọt thì hắt xì một cái, cô nhìn nhìn trên người, lại nhìn lên trời, rõ ràng là hôm nay mặc nhiều quần áo hơn bữa, như thế nào lại không hiệu quả chứ? Cô từ trong túi lấy di đọng ra, gửi tin nhắn WeChat cho Lục Ẩm Băng ——【 nói, có phải hay không cậu lại mắng tớ, tớ hai ngày nay đều bị hắt xì [ sinh khí ]】
Hạ Dĩ Đồng: "....." Hai người họ hợp lại y như