Tần Hàn Lâm: "Cắt, qua."
Mấy vai phụ giả chết, trẻ đứng lên trước, sau đó nâng người già cùng nhau đứng lên, rất tình cảm hài hòa.
Camera trung thực ghi lại khoảng khắc đặc biệt này, sẵn sàng cho cảnh quay hậu trường.
Nói chung, ngoài quay phim ra thì trong quá trình còn quay một số video hài hước, nhưng cũng có quay lại những khoảng khắc tình cảm như vậy, đặc biệt là sau đoạn phim bi tráng này, có thể thư thả hơn với những cảnh quay hậu trường, hơn nữa còn có vai trò tích cực khác.
Lục Ẩm Băng cầm kiếm đứng ở cửa, không nhúc nhích, thậm chí cười cũng không cười một cái, trước sau vẫn duy trì trạng thái ở trong phim, không quan tâm đến những nhân viên công tác đi tới đi lui, hay là Tần Hàn Lâm chỉ huy điều hành, ông ấy còn nói cười, vui đùa với những vai phụ cùng phối diễn với Lục Ẩm Băng khi nãy.
Hạ Dĩ Đồng bảo Phương Hồi lén chụp một tấm của Lục Ẩm Băng, sau đó đưa cho cô.
Thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ, không màng tới hồng trần ồn ào náo động kia, vẫn cứ khoanh tay mà đứng, mặt mày lạnh nhạt, như là một bức tranh sơn thủy, bị tô mực tùy ý vậy.
Thời gian không chờ ai, lúc quay phim là vào buổi chiều, hiện tại sắc trời đã tối, 10p sau, thư ký trường quay dập bảng clapboard lần nữa, nhanh chóng nói: "Phá Tuyết" lần thứ.....nhất!
Kinh Tú rút kiếm đi ra ngoài, dự đoán cục diện nguy hiểm này Trần Khinh sẽ không xuất hiện, hắn sửng sốt.
Ngoài cửa không có Trần Khinh, chỉ có quân địch đông như kiến, trang bị đầy đủ giáp mũ, thủ lĩnh quân địch thấy một thứ gì đó, đang ở trên không trung, bắt lấy, mở ra, đó là một món đồ vật, ánh mắt nhìn về phía Kinh Tú, nhíu mày.
Đó là một miếng ngọc bội dùng dây màu đỏ treo lơ lửng, kiểu dáng bình thường, ngay cả chất liệu cũng vậy, cũng không có độ sáng, quả thật là một miếng ngọc tầm thường, thậm chí còn bị khuyết một góc.
Sắc mặt Kinh Tú lập tức trắng, đó là nương đã để lại cho hắn, hắn đưa cho Trần Khinh làm tín vật định ước.
Hắn tiến lên một bước, quát lớn: "Nàng ở nơi nào?"
Thủ tĩnh quân địch khóe miệng tà ác cong lên: "Ngươi nói xem?"
"Thật sự là một tiểu mỹ nhân a." Ngữ khí của hắn châm chọc, cố ý nói cho Kinh Tú nghe, "Đang ở trại doanh của đại nhân hưởng thụ, các tướng sĩ đều nguyện tới gần nàng, ngươi cũng muốn đi à, sợ là muộn rồi."
Quân sĩ đi theo cùng nở ra một nụ cười dâm đãng, mà trong lòng người nam nhân nào cũng rõ.
Hắn thành công chọc giận Kinh Tú.
Kinh Tú nhìn chằm chằm hắn, cả đôi mắt vì nổi lên cơn thịnh nộ mà đỏ ngầu, hắn rút kiếm bước lên phía trước, hét to: "Súc sinh! Ta giết ngươi!"
Thủ lĩnh quân địch đỡ được một kiếm của hắn, thoáng kinh ngạc: "Nghe nói ngươi là một con ma ốm, không thể ngờ lại còn thật sự có tài." Nói xong liền thư giãn gân cốt, cái cổ phát ra tiếng răng rắc, không cần kiếm, lấy chùy của hắn, vung lên một cái đem Kinh Tú đẩy lùi về sau ba bước, một đòn trúng ngay mũ miện của Kinh Tú.
Mái tóc dài của Kinh Tú đột nhiên xõa xuống, bị gió thổi hỗn độn, trong đó còn đang che giấu một đôi mắt màu đỏ.
Hắn lại một đòn một đòn nữa, đem Kinh Tú bức đến không thể lùi được nữa, lưng đụng vào trụ cột ngay ngoài hiên, một đòn đánh trúng ngực, Kinh Tú quay đầu phun ra một ngụm máu tươi.
"Ta....!Muốn giết ngươi!" Thiếu niên tuấn tú, nho nhã ngày nào, giờ đây tóc dài xõa tung ra, mắt đỏ như máu, cổ nổi lên từng gân xanh, ngực kịch liệt phập phồng, khớp hàm tất cả đều là máu, thanh âm bởi vì gào rống lên mà giọng có chút khàn khàn, trong lòng có chút chua xót.
Hai binh lính dùng thương kề ngay yết hầu của hắn.
Thủ lĩnh kẻ địch phủi phủi bụi trên áo giáp, hắn hất cằm lên, mỉa mai nhìn, giọng điệu khinh bỉ: "Đem hắn dẫn đi, nhốt lại."
Kinh Tú bị áp giải xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh kia, bên trong tràn ngập phẫn nộ, thù hận, hận không thể bây giờ mà lóc thịt tên đó.
Kinh Tú không còn là thiếu niên cười lên là tràn ngập ánh sao trong mắt nữa.
Điện hạ Kinh Tú kia đã chết.
Sống sót chỉ còn tù nhân Kinh Tú mà thôi.
Hắn bị giam giữ trong thiên lao, một tháng sau bị lưu đày, đưa đến địch doanh mà làm việc.
Tần Hàn Lâm: "Cắt-----" ông tạm dừng một lát, cao giọng nói, "Qua!"
Chuyên viên trang điểm vội vàng dẫn Lục Ẩm Băng đi, đưa quần áo dơ cho cô mặc, Lục Ẩm Băng vẫn xõa tóc ra, từ khe hở của tóc mà nhìn người xung quanh, cặp mắt kia vẫn là màu đỏ.
Tiểu Tây run lập cập: "Lục lão sư chị có thể đừng nhìn em như vậy không? Em hoảng sợ."
Lục Ẩm Băng cong cong khóe miệng, trò chơi giả làm ác quỷ kết thúc.
Hạ Dĩ Đồng cười tủm tỉm đi tới, Lục Ẩm Băng nhìn cô, không hề báo trước mà nói ra ác khẩu, gào thét nói: "Ta hận ngươi!"
Hạ Dĩ Đồng: "???"
Lục Ẩm Băng: "Ngươi cố ý bày bố để lừa ta đi ra, làm ta bị người khác đánh tới nỗi phun ra máu, còn ở trong tối cười trộm."
À, là nói kịch bản.
Hạ Dĩ Đồng ở bên cạnh cô lấy ra cái ghế gấp nhỏ ngồi xuống, ôn tồn giải thích: "Ta là vì không để ngươi tự sát, nếu ta không cho người đi kêu một tiếng thì ngươi đã sớm cắt cổ tự vẫn, nào ngươi có thể được xưng bá thiên hạ.
Lại nói, ta ở trong tối......."
"Đủ rồi!" Lục Ẩm Băng thô bạo mà cắt ngang cô, thanh âm lãnh khốc từ trước tới nay chưa từng có, "Ngươi ở trong tối mà xem ta giống hệt như một con giòi vậy, ngươi nhìn ta ở trong nhà giam trăm phương nghìn kế để dò la tin tức của ngươi, ngươi thấy ta đối với ngươi thâm tình như vậy, cuối cùng lại đem ta như một trò cười!"
"Ta không có!"
"Vậy ngươi vì cái gì?" Lục Ẩm Băng lấy vỏ kiếm kề ngay yết hầu của cô, ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt oán hận lại xuất hiện, cô trước nay không hề nghĩ sẽ dùng ánh mắt này mà nhìn ái nhân, cô tức giận, rít gào, "Ngươi nói chuyện a!"
Tiểu Tây sợ tới mức giật mình một cái, thiếu điều muốn ngồi xổm xuống, vắt chân lên cổ mà chạy.
Trong lòng chuyên viên trang điểm rất mệt, tay nhanh tới hết cỡ, này còn tẩy trang được không, hai vị chú ý xíu đi?
"Ta là-----" Hạ Dĩ Đồng nghẹn lời.
"Không có lời nào để nói?" Vỏ kiếm Lục Ẩm Băng vẫn ngay yết hầu cô, hừ hừ nói, "Tôi nếu là Kinh Tú, tôi liền chém em."
Cô ấy