Hai nhà tạo mẫu đứng thập thò ngoài cửa, hai cái đầu một trên một dưới nhìn vào bên trong, chờ hai người từng người trở về chỗ ngồi của mình, mở giả bộ mà gõ gõ cửa, sau đó còn lên tiếng hỏi: "Hai người xong chưa, bọn tôi có thể vô được chưa?"
Sầm Khê: "......."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Hai người cũng chưa trả lời, nhà tạo mẫu ban đầu dẫn theo sư đệ của hắn đẩy cửa đi vào, sư đệ này có nét trên gương mặt không khác gì sư huynh, cả người đều là eo nhỏ, đi catwalk so với nữ nhân còn đẹp hơn.
Chụp ảnh bìa hai người thì nhà tạo mẫu sẽ tạo hình để làm nỗi bật lên vẻ đẹp của từng người, sẽ không vì độ hot của người này cao hơn mà hạ bệ người kia xuống.
Lần chụp đầu tiên này của hai người, cả hai nhà tạo mẫu đều chọn được trang phục phù hợp với khí chất của từng người, Hạ Dĩ Đồng thích hợp với vẻ đẹp đơn giản, tinh tế, rất phù hợp với quần áo màu trắng, còn Sầm Khê thì thiên về vẻ lãnh khốc nên phù hợp với màu đen.
Tuy nhiên, cả hai bộ trang phục này không phải là thuần đen và thuần trắng, chúng đều có sự đan xen, phối hợp với nhau, tạo nên sự đối xứng một cách hoàn hảo.
Hai nhà tạo mẫu kia cũng thật là, từ lúc làm tóc tới bây giờ, cứ liếc mắt đưa tình với nhau, làm như là sợ cả thế giới không biết giữa hai người có tư tình gì quá, đôi khi đang uốn tóc còn tranh thủ cơ hội sờ sờ mu bàn tay nhau, Sầm Khê từ đầu tới cuối thì toàn nhắm mắt, Hạ Dĩ Đồng thì mặt có chút vui vẻ, dùng ký ức suy xét hết thảy chi tiết này, xíu hồi đi nói với Lục Ẩm Băng.
Học được cách chia sẻ những chi tiết nhỏ nhặt, thú vị trong cuộc sống với nhau là một trong những cách giữ lửa trong tình yêu tốt nhất.
Thí dụ nên nói là, hai nhà tạo mẫu đây, sư huynh thì đã ba lần sờ mông sư đệ, còn sư đệ thì trợn mắt nhìn hắn vì đã hơn 10p rồi mà sư huynh vẫn chưa sờ mông mình; hay là sư huynh hỏi mượn kéo của sư đệ hai lần, sư đệ đều lắc đầu từ chối không cho mượn thì bàn tay của sư huynh liền sờ sờ cái eo nhỏ của hắn; hay là nên nói đang làm tóc nửa chừng thì ngưng lại, sư đệ bước về phía sư huynh, ghé ghé sát người hắn, tựa như là đang ngửi mùi nước hoa trên người hắn vậy.
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Mắt không thấy nhưng vẫn ngửi được mùi gay nồng nặc nha!!!
Trong lòng âm thầm chửi mắng, nhưng hai người này không thể không phủ nhận là rất chuyên nghiệp, làm tóc xong, nhìn vào gương, quả thật như đã thay đổi thành một con người khác vậy.
Tóc vẫn vậy, ngũ quan vẫn vậy, chỉ là mới trang điểm nhẹ, lông mày vẫn chưa vẽ, đánh mắt cũng chưa, thoạt nhìn cứ như là Tây Thi vừa xuất hiện vậy.
Nhưng có một vài chỗ khác đi, tóc được uốn cong rõ ràng, lọn tóc nhỏ trên trán tạo hình theo phong cách hiện đại, vẻ đẹp lập tức được tăng thêm một bậc nữa.
Sầm Khê thì không cần phải nói, người đẹp vì lụa, tạo hình xong thì mặc bộ quần áo màu đen kia vào, ánh mắt thanh mi, tỏa ra khí chất của một minh tinh lớn, một chút cũng không nhìn ra được là diễn viên đang ở tuyến ba.
Hai người nhìn đối phương một cái, Sầm Khê mừng thầm, Hạ Dĩ Đồng thì cười khổ.
Bìa tạp chí đợt này nếu như mà Lục Ẩm Băng thấy được, chắc là sẽ ghen đi?
Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh camera của mình, hai người một màu đen trắng đang đứng trong studio chờ, bộ phận điều chỉnh tấm phản quang thật sự rất ấn tượng, ánh đèn cùng nhau tụ tập chiếu lại cùng một chỗ, Hạ Dĩ Đồng đã chụp nhiều ở studio khác nhau, đôi mắt cũng dần quen với cường độ ánh sáng này, rất nhanh chóng có thể tìm được góc độ đẹp nhất của mình, Sầm Khê thì khó chịu, toàn nghiêng đầu né tránh.
Nhiếp ảnh gia điều chỉnh tư thế, dùng tiếng Anh nói: "Hey girls, look here."
Hạ Dĩ Đồng nhìn qua, mỉm cười rất tự nhiên.
Nhiếp ảnh gia nhíu mày, đổi bằng giọng tiếng Trung: "Này cô gái mặc bộ màu đen, nhìn qua đây."
Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu, phát hiện ánh mắt của Sầm Khê có chút thất thần.
Sầm Khê khom lưng cúi đầu xin lỗi với nhiếp ảnh gia, sau đó ngượng ngùng mà nói với Hạ Dĩ Đồng: "Hạ, lão sư."
"Hả?"
"Chị, có thể, có thể hay không, dạy em, làm thế nào, làm thế nào có thể bắt được khoảng khắc." Sầm Khê nói, "Hay, hay không?"
Hạ Dĩ Đồng thấy cô nói chuyện như vậy cảm thấy bản thân mình như thiếu ô xy, còn mất thêm 3s để nhận ra vấn đề vừa rồi, nửa giây tự hồi tưởng, đáp: "Được, được."
Ơ, cô như nào lại bị lây bệnh nói lắp!
Hạ Dĩ Đồng truyền thụ cho Sầm Khê lại kỹ thuật chụp ảnh, nhiếp ảnh gia phải hô chụp lại hai lần mới có thể giải quyết được vấn đề của Sầm Khê.
Vấn đề sau đó chính là tư thế của hai người.
Một ghế sofa kiểu châu Âu, hai người ngồi một bên, chân bắt chéo, mắt nhìn về phía ống kính, trên mặt để lộ nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời.
Tư thế vậy cũng được.
Hạ Dĩ Đồng thầm nói.
Hai người cùng nhau đứng dậy, kề sát vai, nhìn chằm chằm vào ống kính, ánh mắt thâm thúy, hệt như là nhìn nhiếp ảnh gia là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Tư thế này cũng được.
Hạ Dĩ Đồng lấy tay chỉnh lại tóc của mình, thầm nói.
Nhiếp ảnh gia chụp nhiều tấm liên tiếp, đứng thẳng người sau đó nói: "Bây giờ hai người ôm nhau, kề mặt sát vào nhau."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Tư thế này cô cảm thấy là không ổn.
Sầm Khê: "Hạ, lão sư, ôm, ôm....."
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Thật tức giận mà, cô cảm thấy là quá phiền rồi, còn có một người nói lắp còn bám theo sau lưng cô, ôm cái gì mà ôm, ôm cái đầu nha ngươi thì có.
Đấu tranh tâm lý của cô kết thúc, Sầm Không còn chưa nói ôm" xong, tức giận của Hạ Dĩ Đồng liền tiêu tan hết, trong lúc nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
"Ôm....!Sao?" Sầm Khê nói xong.
Hạ Dĩ Đồng thở dài: "...Ôm."
Nhiếp ảnh gia yêu cầu cô ôm, cô không thể không ôm sao? Cô không phải là Lục Ẩm Băng, không thể mặc cả với tạp chí được, người ta thì khác, còn có thể nhân nhượng nhường cô ấy, còn mình mà không dám phối hợp, chắc bị Tô Hàn đang nhìn chằm chằm kia lôi ra giết mất.
Sầm Khê thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được."
Hạ Dĩ