Hai người cùng buông đối phương ra, nhìn nhau rồi nở nụ cười.
Thõa mãn mà thở dài một cái, sau đó lại lần nữa ôm nhau, Lục Ẩm Băng mượn ưu thế về chiều cao sờ vào gáy Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng ngoan ngoãn để cô sờ, mắt nhắm lại, cảm thấy mình y hệt một con mèo được chủ nhân sủng ái vậy.
Cô bị sờ rất thoải mái, cảm giác được trên trán có gì đó mềm, ấm áp, nhẹ nhàng mà lướt qua trên trán cô.
"Lục lão sư...." Cô ngẩng đầu, chị ấy vừa rồi là hôn mình hả?
Cảm xúc trong lòng không an phận mà dâng lên, Lục Ẩm Băng đè nén lại, cũng không có giải thích gì.
Bên ngoài truyền đến tiếng chân cùng tiếng gọi ầm ĩ, "Lục lão sư, ăn cơm."
Người kêu chính là Phương Hồi, chỉ gọi mỗi tên của Lục Ẩm Băng, nhưng cô cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng từ lều trại đi ra, thấp giọng kêu một tiếng: "Hạ lão sư."
Lục Ẩm Băng liếc nhìn cô một cái.
Phương Hồi kêu xong thì đi trước, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đi theo sau, Lục Ẩm Băng nói với Hạ Dĩ Đồng: "Trợ lý này của em so với của chị thì thông minh hơn nhiều."
"Muốn đổi sao?" Hạ Dĩ Đồng cười nói, "Em không muốn đổi với chị đâu."
"Chị đúng là có suy nghĩ này, bất quá nếu em không đồng ý thì thôi vậy." Lục Ẩm Băng đi hai bước, lại nhẹ giọng nói bên tai cô, "Dù sao em là của chị, trợ lý của em cũng là của chị."
Hạ Dĩ Đồng nghe được câu đó của cô thì đỏ bừng mặt, lại cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng, để che giấu, cô phải dùng sức mà mím môi lại.
Tiểu Tây không biết mình mém nữa là bị đổi nghệ sĩ, trong lòng ôm 4 hộp cơm, vội vàng mà chạy qua đây, reo lên: "Màu hồng, màu hồng hoa văn, này của em."
Phương Hồi nói: "Tôi không thích màu hồng."
Tiểu Tây nói: "Đây là cố ý muốn mua cho em."
Phương Hồi nói: "Tôi muốn màu xanh này."
Tiểu Tây cao hứng nói: "Được rồi được rồi, vậy em lấy đi."
Phương Hồi cảnh giác nhìn cô: "Màu xanh này là của ai vậy?"
Tiểu Tây nói: "Tôi."
Phương Hồi nói: "Vậy hai hộp còn lại là của Hạ lão sư và Lục lão sư sao?"
"Đúng vậy đúng vậy."
"Cái nào của Hạ lão sư?"
"Màu xanh lục."
Phương Hồi lấy hộp cơm màu hồng, xếp hàng đi ăn cơm, Tiểu Tây đuổi theo ở phía sau.
Gió lúc này nhỏ hơn khi nãy, cát bụi cũng không còn bay mịt mù nữa, người ở trong lều đều chui ra ngoài, hoặc ngồi xổm hoặc đứng thành tụ ba tụ năm lại ăn cơm, trăng đã leo lên trên đỉnh đầu, ánh trắng sáng, để lại vệt sáng trên đất.
Buổi tối 7g, ở giữa lều trại, lửa hừng hực cháy.
Tiểu Tây trải một tấm vải trên đất, bảo Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng ngồi lên, còn cô cùng Phương Hồi ngồi ở một bên, giữa trung gian cách nhau khoảng một người.
Cao nguyên địa thế cao, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, mỗi người ai cũng mặc một áo khoác thật dày, đội mũ, chống lạnh.
Áo ngoài này ước chừng cũng phải vài cân, Hạ Dĩ Đồng muốn mặc nhưng mặc rồi lại không đứng dậy được, Lục Ẩm Băng giúp cô, còn nhân cơ hội này là sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của bạn gái nhà mình.
Đầu tiên là trộm hôn, sau đó là ăn đậu hủ, Hạ Dĩ Đồng rất muốn nói với cô, nếu muốn thì cứ quanh minh chính đại mà nói, dù sao thì cô sẽ vô cùng phối hợp, không cần phải làm đạo tặc lén lút như vậy, nhưng cô lại không nói, vì cô nghĩ Lục Ẩm Băng làm vậy là có đạo lý của cô ấy.
Hẳn là cô ấy có đạo lý đi..
Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn không yên lòng mà nghĩ thầm.
"Lúc đầu tới đây, ăn cơm hộp là chính, thức ăn không có ngon như vậy." Lục Ẩm Băng nhìn con dê đang nướng tới nướng lui trước đống lửa, nói, "Điều kiện ở đây rất khổ, nhân viên công tác còn bị dị ứng thời tiết với cao nguyên ở đây, tuy không có nghiêm trọng lắm, nhưng cũng làm trễ tiến độ.
Hơn nữa, cơm hộp đưa tới nơi thì đều nguội hết.
Cơm nước xong thì quay phim, tinh thần ai nấy đều phấn chất, nhưng ăn xong thì không thoải mái, có lên tinh thần thì cũng vô dụng."
Lục Ẩm Băng nói không đầu không đuôi, nhưng Hạ Dĩ Đồng lại thích cô nói chuyện với mình, cho dù cô ấy không có nói gì, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
"Tần Hàn Lâm liền nghĩ ra một biện pháp, để cho tổ kế hoạch đi mời đầu bếp chuyên dụng, mỗi ngày đều làm cơm cho mọi người.
Đúng vậy thật, người ta bình thường ở nhà của mình thì không có để ý đến cơm canh ra sao, vừa đi đến chỗ xa lạ khác, thì liền để ý.
Chị còn nhớ rõ ngày đầu tiên vừa nhận được cơm từ đầu bếp, chính là anh trai camera của em kia kìa, nước mắt nước mũi chảy tèm lem."
Hạ Dĩ Đồng vội cười, phản bác: "Người ta có bạn gái rồi, không phải của em."
Hiện tại với lúc trước không giống nhau, giờ đã có danh phận rồi, Lục Ẩm Băng thấy chua xót mà nói: "Muốn người ta không có bạn gái, vậy là của em sao?"
Hạ Dĩ Đồng lẳng lặng nhìn cô, cô không nói lời nào, Lục Ẩm Băng ngược lại với lúc trước, lại ngượng ngùng, cô lại tùy tiện đi ăn dấm, muốn nghe vài lời âu yếm, Hạ Dĩ Đồng cũng thật là thấy ghét như vậy, cũng không thèm dỗ dành cô.
Lục Ẩm Băng quay mặt đi, sau đó cô liền cảm thấy lòng bàn tay của mình ngứa ngứa, liếc mắt nhìn một cái, là Hạ Dĩ Đồng đang viết chữ trong lòng bàn tay cô.
Một nét phẩy, một nét ngang.....!Em
Một nét ngang, một nét sổ thẳng...!Thích
Một nét phẩy, một nét sổ thẳng, một nét móc....!Chị
Khóe miệng Lục Ẩm Băng hơi cong lên, cố gắng đè xuống, một câu như vậy liền bỏ qua?
Còn chưa viết xong.
Hạ Dĩ Đồng lại viết:
Thích, chị, nhất.
Chỉ, thích, mỗi, chị.
Lục Ẩm Băng thu tay trở về, nói: "Phiền quá nha."
người làm phiền Hạ Dĩ Đồng nở nụ cười, đôi mắt cong cong, phản chiếu lại sắc cam của lửa trại, giống như là đang cất giấu một thế giới ấm áp khác.
Trái tim Lục Ẩm Băng bỗng nhiên lỡ một nhịp, không còn cố tình mà áp đi cảm giác thủy triều ở trong lòng nữa, liền trong một khắc cảm xúc ở trong lòng Lục Ẩm Băng nổi lên, thích một người, cảm giác thực lạ.
Đó là niềm vui sướng khi đang tản bộ trên bờ biển mà lại bất ngờ phát hiện ra một vỏ sò rất xinh đẹp; là vẻ đẹp tráng lệ của một dòng sông; là niềm tiên mãnh liệt của một con ngựa khi được thả tự do, như một dòng nước trong suốt, nhẹ nhàng, mang lại một cảm giác thoải mái nhất.
"Lục lão sư."
"Ừm?" Lục Ẩm Băng nghiêng đầu nhìn cô, trước nay không nghĩ tới có ngày giọng nói của mình cũng dịu dàng như vậy.
Lại là từ "ừm?" này, Hạ Dĩ Đồng cảm giác toàn thân của mình đều run run, cô nhất thời vẫn chưa quen được với thanh âm này, lần trước là chỉ nghe Phương Hồi nói, cô đã không chịu được, bây giờ người ta ở ngay sát bên cô mà nói như