Gió ở phương Bắc rét run, nhóm người vây quanh hình tròn bên ngoài lều trại, thậm chí đang dần dần có nhiều người hơn.
Tuy gió lớn, nhưng bên ngoài ồn ào như vậy, người bên trong vẫn nghe thấy, người ra xem đầu tiên là một nhân viên công tác, nhìn thấy liền lập tức hướng về phía trong vẫy vẫy tay, còn kêu mọi người ra xem với giọng đầy hưng phấn, đủ để thấy đoàn phim của Tần Hàn Lâm không đứng đắn cỡ nào.
Lục Ẩm Băng gần như là người cuối cùng đi ra, cô còn chưa kịp đọc tin nhắn trong điện thoại, nếu như Hạ Dĩ Đồng ngã trễ một chút, Lục Ẩm Băng đọc xong tin nhắn, cho dù cô không ngã vào lòng của Lục Ẩm Băng thì cô vẫn được Lục Ẩm Băng che chở ở phía sau.
Hiện tại tình hình như thế này, trăm lần cũng không dám nghĩ tới.
Tần Hàn Lâm ở trước mặt mọi người, giơ điện thoại lên, "tách tách" vài tiếng, lưu lại những khoảng khắc đen tối của Hạ Dĩ Đồng trong đoàn phim 《 phá tuyết 》.
Chỉ có mình ông là dám làm vậy, còn những người khác thì không dám lấy di động ra chụp.
Hạ Dĩ Đồng ngã một tư thế thật sự là khó coi, đứng dậy đều tốn sức lực không ít, lúc này có một cánh tay nắm lấy tay cô, còn dùng sức kéo cô đứng dậy: "Em vì muốn mọi người giải trí nên phải hi sinh như này à, chị rất cảm động."
Tần Hàn Lâm che giấu đi khoảng khắc đen tối của ai kia xong, cười nói: "Tôi thay mặt đoàn phim hoan nghênh em trở lại nha."
Hạ Dĩ Đồng: "....Cảm ơn đạo diễn Tần."
Nếu trên mặt ông không có tươi cười khi nhìn thấy người khác gặp họa như vậy, Hạ Dĩ Đồng vẫn nguyện ý nói chuyện vui đùa cùng ông.
Cả đoàn người đi vào lều trại, Hạ Dĩ Đồng lúc này mới thấy rõ bố trí ở bên trong, lều này so với lều ban nãy to hơn, có bàn cát, có trường án, trên bàn còn chồng chất chiến báo từ chiến trường, cô lập tức hiểu được là đang quay cảnh nào.
Kinh Tú thoát khỏi trại quân địch, tập hợp lực lượng ở phía Nam, đối đầu với Cô Tang.
Cảnh này còn chưa có quay xong, Hạ Dĩ Đồng và Phương Hồi được sắp xếp chỗ ngồi cùng với Tiểu Tây, xem mọi người diễn.
Hạ Dĩ Đồng vừa rồi không chú ý, trên bàn, phía trên trường án dài của Lục Ẩm Băng còn có chiếc khăn trắng, dài hai thước, rộng khoảng hai ngón tay, theo phân cảnh trước mắt, Lục Ẩm Băng hẳn là phải đeo khăn trắng kia để che mắt.
Là vở kịch lúc cô ấy bị thương!
Bình thường Lục Ẩm Băng trước màn ảnh cũng đẹp, nhưng đều không thể so được với giây phút hiện tại.
Bình thường mắt của Lục Ẩm Băng thâm thúy như một giếng sâu không đáy vậy, bây giờ lại che mắt, cô mới biết được thế nào là vẻ đẹp xương cốt từ làn thu thủy kia, cô ấy một thân như ngọc, khí thế ngạo nghễ, luôn khiến cho mọi người không thể nhìn thấu được biểu tình gì, mọi chuyện dường như dần dần đang diễn giải sự biến chuyển này của Kinh Tú, từ một hoàng tử ngây thơ biến thành một vương đế vì chiến loạn.
Tay của Hạ Dĩ Đồng vòng qua sau lưng mình, nắm lấy cánh tay của Phương Hồi.
Phương Hồi kỳ quái nhìn cô, bỗng nhiên cánh tay truyền đến một trận đau đớn: "....."
Hạ Dĩ Đồng ngoài mặt bình tĩnh, bên trong đã hứng chịu một làn đạn từ Lục Ẩm Băng: Soái quá đi aaaaa, thật đẹp aaaa, cùng một vài câu khác không thể dùng từ ngữ mà miêu tả.
Tầm mắt Tiểu Tây ngay cánh tay của Hạ Dĩ Đồng, xác định hai người này có mập mờ gì đó, vẻ mặt của Hạ lão sư giống như là không thể kìm lòng được nữa, hơn nữa hình ảnh ban nãy ở bên ngoài lều lần nữa hiện ra, Tiểu Tây nhẹ nhàng mà "aiz" một tiếng, đột nhiên hiện lên một suy nghĩ động trời --- không thể nào? Chẳng lẽ CP Băng Hạ của cô lại muốn lung lay, chả lẽ đây là thuyền mới? Thế giới này sao lại biến đổi như vậy chứ.
Phương Hồi nhẹ nhàng động cánh tay của mình, Hạ Dĩ Đồng đành phải nắm lấy chỗ khác, cô thấp giọng nói: "Hạ lão sư, chị làm như này là tổn thương người đó, trường hợp này đâu có trong hợp đồng đâu đúng không?"
Hạ Dĩ Đồng rất biết điều: "Tháng này liền tăng lương cho em."
Phương Hồi mỉm cười: "Được, cho chị tùy tiện nắm, chị muốn cắn cũng được."
Hạ Dĩ Đồng có chút giận dữ mà trừng mắt nhìn cô một cái, cô mới không thèm cắn, muốn cắn cũng là cắn Lục lão sư, không được, da thịt của Lục lão sư mịn, mềm, dạo gần đây còn phải dầm mưa dãi nắng, thôi thì tự cắn bản thân vậy.
Biểu tình của Tiểu Tây càng thêm kinh hãi, đừng nói này là thật nha?!
Nơi này ở trên cao, môi trường rất khắc nghiệt, giao thông đường xá không tiện lợi, cơm hộp đưa tới nơi đều nguội cả, cho nên đoàn phim bỏ vốn ra mời một đầu bếp chuyên dụng, thuê xe tải thường xuyên vận chuyển nguyên liệu nấu ăn đến, bày hẳn cả mấy cái nồi lớn, trực tiếp nấu, lúc đến nhận cơm hộp, cơm canh đều còn nóng, ăn như vậy mới có vị ngon.
Hạ Dĩ Đồng vừa tới không bao lâu, cũng chỉ mới 4-5 giờ, bên ngoài liền có mùi thơm của canh hầm thịt với cải trắng, mùi thơm kia với mùi thơm trong cơm hộp không giống nhau, là mùi nguyên liệu đang được nấu, xông thẳng vào mũi, lều trại có dày cỡ nào cũng không ngăn nổi.
Cơm trưa Hạ Dĩ Đồng không ăn, đây vốn dĩ là thói quen của cô, không có cảm thấy đói, nhưng khi vừa ngửi được mùi này, trong nháy mắt bụng liền kêu lên.
Ục ục -----
Hạ Dĩ Đồng xấu hổ mà đè bụng mình lại, thậm chí bản thân muốn cuộn lại thành hình tròn, mượn quần áo dày để che giấu âm thanh không cho truyền ra ngoài.
Ục ục ----
Phương Hồi cũng xấu hổ.
Hai người nhìn nhau một cái, nghĩ liền muốn quyết định đi ra ngoài, không muốn ảnh hưởng mọi người đóng phim.
Nhưng hai người còn chưa kịp hành động, hết đợt này đợt khác bụng liền kêu vang lên, cả đoàn phim đều nghe rõ.
Gần hai người nhất chính là Tiểu Tây, Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía cô, ánh mắt kinh ngạc không kịp che giấu.
Hai người vừa đến cảm thấy