Cũng giống như hầu hết các thiếu nữ khác, Hạ Dĩ Đồng cũng từng đọc tiểu thuyết về tình yêu tuổi thanh xuân, trước khi cô thích Lục Ẩm Băng, cô cũng từng tưởng tượng về người tương lai của mình như nào, người đó ôn nhu, săn sóc, tinh tế ra sao, không nhất thiết phải đẹp, nhưng nhất định phải là người sạch sẽ; không nhất thiết phải là người tài giỏi xuất chúng, nhưng nhất định phải biết khiêm tốn mà tiến tới.
Chỉ là sau này, người đó lại là cô ấy.
Cô từng coi Lục Ẩm Băng là một thượng thần cao cao tại thượng, là một thượng thần hoàn hảo, không bao giờ phạm vào sai lầm nào.
Nhưng khi vị thần đó rơi xuống tế đàn, trở thành người phàm, cô nghi ngờ bản thân mình, cô đã rung động, nhưng cô cũng không từ bỏ.
Định mệnh cũng thật chiếu cố cho cô, vị thần ấy từ tế đàn nhảy xuống, lại ngã vào trong lòng cô.
Cô ấy dịu dàng, tinh tế, có hết thảy tất cả mọi thứ tốt đẹp mà cô mong muốn, cô ấy cũng rất xuất sắc, ưu tú, cô ấy có khuyết điểm sao? Phàm là người thì ai cũng có, Lục Ẩm Băng cũng vậy, bất quá cô vẫn chưa nghĩ ra được.
Nhưng ở trong mắt người mình yêu, khuyết điểm thì cũng trở thành điểm khác biệt, đó là một minh chứng, Lục Ẩm Băng cũng là một người bình thường.
Trong vòng 1s đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu Hạ Dĩ Đồng hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng thì hội tụ lại thành một ý nghĩ tràn đầy hạnh phúc: Sao Lục Ẩm Băng có thể tốt như thế chứ, người này lại chính là người yêu của mình, sao cô lại có thể may mắn như vậy chứ.
Lục – thiếu nữ ngây thơ - Ẩm Băng lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên tặng quà cho người mình yêu, lần đầu tiên tự mình xếp sao, nhiều lần đầu tiên như vậy, đều tặng cho Hạ Dĩ Đồng, cô đã vô số lần tưởng tượng qua phản ứng của Hạ Dĩ Đồng, kinh hỉ, khiếp sợ, vui vẻ, thậm chí còn có rơi lệ, nhưng Hạ Dĩ Đồng lại không phản ứng chút nào, làm cô cảm thấy thật thất bại.
Là không thích sao?
Vậy bỏ đi.
Lần sau không xếp nữa.
Lục Ẩm Băng muốn đem cái bình đó ném vào thùng rác, tay vừa động, Hạ Dĩ Đồng liền nhanh chóng đưa tay đoạt lại, trong lòng còn sợ hãi: "Chị đừng có ném đi."
Lục – tuỳ hứng - Ẩm Băng lạnh lùng nói: "Em không thích, chi bằng ném đi."
"Em không có nói là không cần, em chỉ là nhất thời bị kích động!" Hạ Dĩ Đồng vội vàng ôm cái bình vào trong ngực, ngay cả một ke hỡ cũng không có, sợ cô ấy đoạt lấy ném vào trong thùng rác.
Tâm tình Lục Ẩm Băng hơi tốt trở lại, nhưng vẫn cố ý nói: "Em không cần miễn cưỡng, chị biết chị xếp không đẹp như em."
"Đẹp, đẹp đẹp, đẹp mà." Hạ Dĩ Đồng nói, "đẹp vô hạn tuần hoàn."
"Em cảm thấy đẹp sao?"
"Dạ!" Hạ Dĩ Đồng trả lời, thiếu chút nữa là thề với trời biểu thị tấm lòng của mình.
"Kích động sao?"
"Kích động!"
"Vậy kích động một cái cho chị nhìn xem?" Lục Ẩm Băng lui về sau một bước, khoanh tay ung dung nhìn cô.
Khi Hạ Dĩ Đồng còn chưa kịp biểu cảm, Lục Ẩm Băng liền nói, "Chút diễn xuất đó của em, đừng hòng mà qua mặt chị, nên cân nhắc."
Hạ Dĩ Đồng trầm tư, Lục Ẩm Băng khẽ nhíu mày.
Một giây, hai giây, ba giây.
Mặt Hạ Dĩ Đồng bỗng nhiên đến gần Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng mở to mắt, trên môi liền xuất hiện chút ấm áp, hệ thống sưởi ấm trong phòng cũng bật lên với nhiệt độ vừa phải, khi Hạ Dĩ Đồng vừa hôn lên, cánh môi liền bắt đầu nóng, càng hôn sâu nhiệt độ càng nóng lên, cánh tay siết chặt, cả hai người đều mang theo cổ nhiệt ở trong người, không biết là tay của ai bắt đầu sờ soạng, khi hai người tách ra, áo len của Lục Ẩm Băng bị vén lên trước ngực, vạt áo của Hạ Dĩ Đồng cũng được cởi bỏ, làn da trước ngực ấy trắng như sữa, cực kỳ mẫn cảm, một lần ngón tay khẽ chạm, đều là một trận run rẩy, thở gấp.
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy chân mình nhức mỏi, ngửa đầu, duỗi tay vuốt nhẹ cổ của Lục Ẩm Băng đã bị hồng do tình triều, ở bên tai cô ấy nói: "Thu hồi ánh mắt của chị, chị còn nhìn em như vậy, em sẽ không kiềm được mà hôn chị."
Lục Ẩm Băng cúi đầu chỉnh lại quần áo, sau đó mới phản ứng, hình như những lời này có chút quen tai, tựa hồ như vừa mởi ở bữa tiệc đóng máy cô đã nói qua vậy.
Lục Ẩm Băng ngẩng đầu: "Em..." Đây là muốn lên trời sao.
Hạ Dĩ Đồng cũng nâng cằm cài lại cúc áo, ánh mắt vừa lúc chạm vào ánh mắt cô: "Sư tỷ, chị thấy em học mau không?"
"....Mau." Lục Ẩm Băng cảm thấy trong trường hợp này bị gọi "sư tỷ" có chút xấu hổ, tuy thời điểm Hạ Dĩ Đồng đã tốt nghiệp rất lâu rồi, nhưng cô lại cùng cô ấy học cùng trường.
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bản thân đã ăn phải gan hùm mật gấu, vẫn còn có tác dụng trong người, lại hỏi: "Chị có thấy thích hay không?"
Lục Ẩm Băng đón nhận ánh mắt đó của cô, lập tức quay đầu: "Aiz, còn cái bình em tặng chị đâu? Chưa gì đã hôn, hôn rồi thì cái bình của chị đâu rồi?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy làn da sau gáy cô ấy có chút ửng đỏ, liền nở nụ cười.
"Ở trong túi của chị." Hạ Dĩ Đồng nói.
Lục Ẩm Băng ngồi xuống, lục lọi ở trong túi, tìm được rồi: "Em bỏ vào từ khi nào, tại sao chị lại không biết?"
"Bỏ vào lúc hôn chị." Hạ Dĩ Đồng đi tới trước mặt cô, một tay tuỳ ý chống lên bàn, xoay nửa người, đôi chân thon dài như duỗi, lại không duỗi về phía trước, đầu gối của một chân hơi cong, tay cô đang chống lên bàn liền hạ xuống, cả cơ thể liền nghiêng qua, cách trước mặt Lục Ẩm Băng chỉ có 20cm, bỗng dưng mỉm cười, "Lục lão sư, chị cảm thấy thế nào về biểu hiện của em?"
Vóc dáng Hạ Dĩ Đồng không cao bằng Lục Ẩm Băng, nhưng cũng không phải là thấp, hơn nữa chân dài, nếu không đứng chung với những người khác, thoạt nhìn ít nhất cũng cao 1m7, đôi chân tuỳ ý duỗi về phía trước như vậy, dưới ảnh hưởng của hiệu ứng thị giác, lại càng tạo ra cảm giác "đôi chân thon dài".
Hôm nay cô mặc một sơ mi trắng cổ điển, giá không hề rẻ, tuy nhìn thuần khiến, đơn giản, nhưng đầu vai, tay áo lại ẩn giấu những chi tiết, làm nổi bật vòng eo mê người của cô, khi xắn nửa tay áo lại để lộ cánh tay trắng nõn, xinh đẹp.
Lúc