Một nhà ba người vui vẻ cùng nhau làm sủi cảo, một người làm vỏ, hai người gói, người làm vỏ tốc độ không theo kịp hai người kia nên phải tìm chủ đề nói chuyện, chủ đề đương nhiên là xoay quanh bạn gái bí ẩn tên Hạ Dĩ Đồng của Lục Ẩm Băng.
"Bao tuổi rồi?" Liễu Hân Mẫn hỏi.
"Dạ 23."
"Sao nhỏ hơn con nhiều vậy, ừm, tấm ảnh kia nhìn cũng nhỏ thật." Trong lòng Liễu Hân Mẫn vẫn muốn cô tìm người lớn tuổi hơn chút, ít nhất là tuổi tác không cách biệt quá, gia thế cũng nên tương xứng, Lục Ẩm Băng nhà mình tính tình tuỳ hứng, tuổi nhỏ thì khó có thể ở chung, lớn tuổi hơn thì dễ chăm sóc nó, "Bình thường rất hay nghe lời con nói sao?"
"Dạ nghe." Lục Ẩm Băng gói xong một miếng sủi cảo, bỏ vào trong lồng, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào.
"Con không có khi dễ người ta chứ?"
"Nghe mẹ nói kìa, bộ con là người như vậy sao?" Lục Ẩm Băng cúi đầu, vui vẻ.
Liễu Hân Mẫn và Lục Vân Chương nhìn nhau, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Lục Ẩm Băng duỗi tay qua, lấy vỏ sủi cảo mà ba cô vừa mới cán xong, cười nói: "Thật là, hai người có phải ba mẹ ruột con không vậy.
Muốn khi dễ thì cũng.....!khi dễ kiểu kia." Ánh mắt cô dao động giữa hai người, lộ ra ý nghĩa "Này hai người hiểu mà".
"Hay ha, giờ dám trêu ghẹo cả ba mẹ nữa." Liễu Hân Mẫn làm sao mà không nhìn ra được ý tứ của con mình cơ chứ, Lục Ẩm Băng 28 năm qua đầu óc bã đậu, giờ thông suốt liền dùng sắc dụ dỗ liền.
Lục Ẩm Băng: "Dù sao trong nhà đều là người trưởng thành hết rồi, đùa chút cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu, đúng không ba?"
Lục Vân Chương – thê nô, cười rộ lên, để lộ ra những nếp nhăn: "Phải phải phải."
Liễu Hân Mẫn lại hỏi: "Gia thế thì sao?"
Động tác của Lục Ẩm Băng dừng lại, Liễu Hân Mẫn kỳ quái nhìn cô, nghe cô nhàn nhạt nói ra ba chữ: "Là cô nhi."
Liễu Hân Mẫn "a" một tiếng.
Lục Ẩm Băng lại nói: "Là do tai nạn giao thông khi còn nhỏ, ba mẹ em ấy đều qua đời."
"May mắn là hỏi trước câu này, lỡ như đang ăn cơm mà hỏi thì không hay cho lắm." Liễu Hân Mẫn nhìn Lục Vân Chương, Lục Vân Chương gật đầu, Liễu Hân Mẫn nhìn mặt Lục Ẩm Băng, liền đổi đề tài, "Con bé đó tính cách như nào?"
Lục Ẩm Băng dừng làm sủi cảo, cảm thấy việc này ảnh hưởng đến sự thành thật của cô, không cần do dự liền nói: "Dạ, em ấy là người nhiệt tình, lương thiện, rất nỗ lực, chuyên nghiệp, tính tình rất tốt, là một người có ý chí kiên cường, em ấy vì một mục tiêu mà kiên trì nỗ lực gần mười năm, cho dù không nhìn thấy một tia hy vọng nào cũng không chịu từ bỏ.
Hơn nữa, trông nhỏ tuổi hơn con, nhưng nhiều lúc lại trưởng thành hơn con rất nhiều, đối với con, em ấy rất săn sóc, con chưa từng sẽ có suy nghĩ ỷ lại vào người khác như vậy.
Chỉ cần có em ấy ở bên cạnh, con liền cảm thấy rất an toàn, chỉ cần em ấy đi đến nơi khác công tác, con liền cảm thấy trái tim mình trở nên trống rỗng, luôn luôn cảm thấy có gì đó không ổn."
Lục Ẩm Băng nói: "Em ấy còn rất nhiều ưu điểm khác, cho dù con nói ba ngày ba đêm cũng không hết, mà hai người khi gặp em ấy, nhất định sẽ rất thích."
Liễu Hân Mẫn thở dài, Lục Vân Chương xoa xoa nhẹ tay cô, nhìn thấy được sự phiền muộn trong mắt của đối phương, không ổn rồi a, nuôi hơn hai mươi năm cũng chưa từng nghe con mình nói "con thực là ỷ lại vào hai người", bất quá con bé đó không còn ba mẹ, dù sao cưới hỏi gì cũng sẽ tiến vào cửa của Lục gia, suy đi nghĩ lại thì cũng không bị lỗ cái gì.
Gói sủi cảo xong thì đã là 4g chiều, mùa đông ở phương Bắc trời tối sớm, chân trời đã dần dần đen, tuyết vẫn rơi dày hai ngày nay, Lục Ẩm Băng nói vài câu với ba mẹ mình, sau đó mặc áo khoác vào, đeo khăn quàng cổ, mũ, trang bị đầy đủ rồi đi ra ngoài.
Người phương Bắc chống cái rét giá lạnh chủ yếu dựa vào quần áo để giữ ấm, cho dù cô trang bị đầy đủ, vừa mở cửa, thiếu chút nữa cũng bị quật ngã bởi gió lạnh, dù vậy cô vẫn kiên quyết đi ra ngoài, Hạ Dĩ Đồng ban nãy gửi cho cô một tấm hình tuyết rơi, cô cũng phải đi chụp rồi gửi lại.
Lục Ẩm Băng cởi một bao tay ra, vừa tiếp xúc với không khí lập tức muốn co rúm lại, cố gắng chịu đựng cái lạnh, run rẩy tự chụp mình và khung cảnh phía sau được phủ bởi màu trắng của tuyết, chụp xong lẹ chân mà chạy vọt về nha, rất nhanh, hệt như chuột chũi chui vào hang vậy.
Lúc Hạ Dĩ Đồng nhận được tấm ảnh là đang trên đường đến sân bay, liền trả lời tin nhắn ——【[ ngươi thật xinh đẹp, lên giường với ta đi.jpg]】
Lục Ẩm Băng nhìn biểu tượng cảm xúc đó, cảm thấy khó chịu, oán hận nhắn lại ——【 chờ đó.
】
Hạ Dĩ Đồng bây giờ như phóng thích ra con người thật của mình ——【[ quan nhân xin nương tay.gif]】
Lục Ẩm Băng ——【 em cảm thấy chị sẽ nương tay sao? [ cười xấu xa ]】
Hạ Dĩ Đồng ——【nói thật thì em cũng không ngại, cùng lắm thì bị chị đá liệt nửa người thôi, dù sao thì nửa đời sau chị cũng phải nuôi người tên hằng số này mà [doge]】
Lục Ẩm Băng ——【 Nói này được không Hạ tổng, ngài có thể quên chuyện này đi được không? 】
Hạ Dĩ Đồng ——【 có thể a, nhưng là do chị chịu không nổi, vẫn cứ tái diễn.
】
Lục Ẩm Băng ——【 ai tái diễn? 】
Hạ Dĩ Đồng ——【 sau này sẽ có.
】
Hừ! Nghĩ chị không trị được em sao? Lục Ẩm Băng tức giận về phòng bắt đầu nghiên cứu rồi ghi chép.
Hạ Dĩ Đồng trên đường đi đều mỉm cười, xuống xe thì thu liễm một chút, ngồi vào phòng VIP nghỉ ngơi, liền tươi cười trở lại, xem lại lịch sử trò chuyện của mình và Lục Ẩm Băng, sau đó nhận được thông báo phải hoãn lại chuyến bay trong 4 giờ tới.
Bởi vì thời tiết xấu nên chuyến bay phải bị trì hoãn, cũng may vẫn chưa nhận được thông báo phải huỷ chuyến bay này, vậy là được rồi.
Dù sao cô đón Tết ở đâu thì cũng giống nhau, nhưng giao thừa năm nay đối với cô lại rất đặc biệt, 6g30 Lục Ẩm Băng gửi cho cô một tấm hình, là một bữa cơm thịnh soạn, hơn nữa, còn thấy được chị ấy đang mặc áo len màu vàng nhạt, cột tóc đuôi ngựa, nhìn rất có sức sống của tuổi trẻ, hoàn toàn khác với hình tượng trên màn ảnh.
Lục Ẩm Băng này là Lục Ẩm Băng duy nhất của cô, chỉ dành cho mỗi cô.
Nghĩ về điều này khiến Hạ Dĩ Đồng đang ngồi trong phòng nghỉ yên ắng bỗng