Hạ Dĩ Đồng ——【 em cũng xấu hổ mà, sao chị lại mở phim này cho ba mẹ chị xem vào đêm giao thừa, lỡ như họ phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng ta thì sao? 】
Lục Ẩm Băng – 【Thế em nghĩ thế nào? [trầm tư]】
Hạ Dĩ Đồng đột nhiên giật mình.
Lục Ẩm Băng – 【Phải, đúng như em đang nghĩ đó.】
Lục Ẩm Băng – 【Chị come out thành công rồi, ba mẹ chị còn hỏi khi nào em rảnh thì đến nhà ăn bữa cơm?】
Hạ Dĩ Đồng ——【 Từ từ, em cần bình tĩnh một chút [trầm tư] 】
Phương Hồi nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng buông điện thoại xuống, ôm đầu gối cười ngây ngô, cười xong lại có chút lo lắng, không biết đã cùng người bên kia nói chuyện gì, đứng dậy thì cầm di động gọi điện thoại.
Phương Hồi vừa nhìn là biết là muốn gọi điện thoại cho Lục Ẩm Băng.
Từ sau khi Hạ lão sư yêu Lục Ẩm Băng, cô đều có thể từ biểu tình của cô ấy mà biết được cô ấy đang nói chuyện phiếm với ai, chỉ có hai trường hợp, một là Lục Ẩm Băng, hai là người khác.
Phương Hồi cũng có người nhà, nhưng Tết cô lại không thể về, cô cũng cảm thấy rất áy náy, cô tự tìm chỗ, gọi điện thoại cho ba mẹ, hoá ra bên kia đang ở nông thôn, rất náo nhiệt, chú, bác, cô, dì tất cả mọi người đều vây quanh một chỗ, mỗi người nói một hai câu, liền tiêu hao hết thời gian.
Ngay cả Tiểu Tây cũng gửi cho cô một tin nhắn ——【 Tiên nhi, giao thừa vui vẻ [ so tâm ]】
Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại là điều kiện làm tăng vẻ thân mật của cả hai, bỗng nhiên Phương Hồi sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy mình và Tiểu Tây quá đỗi thân mật, trong nhận thức của cô, hai người bọn họ hẳn là được tính quen biết bình thường, bởi vì nghệ sĩ nhà mình cùng hợp tác chung một chỗ, chỉ là mấy tháng mà thôi.
Nhưng Tiểu Tây là một người hay nói lảm nhảm, Phương Hồi chỉ lịch sự trả lời lại một câu "Cô cũng vậy", đối phương liền bắt đầu trò chuyện, Phương Hồi dù sao cũng không có việc gì làm, chỉ là chị hỏi một câu thì em liền trả lời một câu, cùng cô ấy nói phiếm.
Khoé miệng cô bất tri bất giác cong lên, trong khoảng thời gian ngắn, trong không gian yên tĩnh lại xuất hiện một tia ấm áp lạ thường.
Bên kia, Hạ Dĩ Đồng cũng nhỏ giọng: "Chị come out rồi? Tại sao chị lại không nói cho em nghe gì hết vậy? Ba mẹ chị có làm khó dễ gì không? Thật ra thì không cần như vậy đâu, chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Lục Ẩm Băng nghe cô đưa ra một đống vấn đề như pháo nổ liên hồi, cười nói: "Bây giờ chị trả lời cái nào trước? Sao em hệt như mấy bà vợ vậy, lải nhải y chang."
"Trả lời từng cái một."
Lục Ẩm Băng dựa vào tường, ôn nhu nói: "Được rồi, trả lời từng cái một.
Come out hả, chị cũng không nghĩ chuyện này sẽ tới nhanh như vậy, nhưng ở nhà thì không thể nào che giấu được ba mẹ chị, hai người họ liếc mắt cái là nhìn ra được chị đang yêu đương rồi.
Dù sao cũng không làm khó dễ gì chị, một chút cũng không có, còn la hét đòi xem phim truyền hình mà em diễn, do vậy chị đành mở cho hai người họ xem.
Báo cáo trưởng quan, hết."
Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Lục Ẩm Băng cười cười, hỏi: "Vậy lúc nào em rảnh thì qua đây ăn cơm?"
Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ, khó xử nói: "Dạo gần đây đều rất bận, đầu tháng Ba tới em phải tiến tổ cho tiết mục chương trình, chị Tô Hàn lại nhận cho em một bộ phim truyền hình mới, ngày 1 tháng 4 là bắt đầu quay, phải quay trong vòng 3 tháng, tuyên truyền phim mới là giữa tháng Hai, để em xem cuối tháng Hai em có rảnh hay không đã."
"Bỏ đi, hay là em đừng có qua đây." Ngữ khí Lục Ẩm Băng không tốt lắm, "Chị sợ em bị ăn sạch."
"Hả?" Lục Ẩm Băng khẽ cắn môi, thầm nghĩ còn nửa năm nữa, ráng nhịn, "Không có gì, em chú ý nghỉ ngơi đi."
"Em sẽ chú ý."
"À, ngày mai em bay đi đâu vậy?"
"À đi hoạt động." Hạ Dĩ Đồng lập tức chột dạ, nhỏ giọng nói.
"Vậy mà nói sẽ chú ý nghỉ ngơi?"
"Em sẽ ở trên máy bay nghỉ ngơi thật tốt."
"Em còn dám lươn lẹo?"
"Không dám, không dám."
Lục Ẩm Băng không nói, Hạ Dĩ Đồng đợi mà vẫn không thấy chị ấy trả lời, lòng trầm xuống, hỏi thật cẩn thận: "Lục lão sư, chị tức giận sao?"
"Không có." Lục Ẩm Băng rầu rĩ.
"Vậy chị...."
"Chị muốn ôm em."
Lời nói âu yếm này của Lục Ẩm Băng không khiến Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cảm động, ngược lại còn có chút chua xót, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật ban đêm ở sân bay, nếu không phải thời gian trên di động nhắc nhở cô, cô cũng không biết là còn hai tiếng nữa sẽ bước sang năm mới.
Ngay cả phòng dành cho khách VIP cũng chỉ có cô và Phương Hồi, màn hình di động của mỗi người cứ vậy mà sáng lên.
Cô lấy tay đè micro di động lại, nghiêng đầu không cho Lục Ẩm Băng nghe thấy tiếng cô thở dài.
Sau khi bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng nói: "Ngày mốt chúng ta có thể gặp nhau."
Lục Ẩm Băng "Ừm" một tiếng.
Cửa phía sau bị đẩy ra, một người thò đầu vào, Lục Ẩm Băng quay lại, gọi: "Mẹ."
"Gọi điện thoại hả?" Liễu Hân Mẫn nói.
Lục Ẩm Băng chỉ chỉ di động, nhỏ giọng: "Chuyến bay của em ấy bị hoãn, đang ở sân bay, con đang nói chuyện với người ta."
"Ây da, phải ăn Tết ở sân bay, đứa nhỏ đáng thương."
"Là phải đi công tác."
"Được rồi, mẹ biết." Liễu Hân Mẫn đi ra ngoài.
Lục Vân Chương dời tầm mắt khỏi màn ảnh, thấy Liễu Hân Mẫn đi ra ngoài, còn thở dài nặng nề, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Liễu Hân Mẫn lại thở dài, nói: "Con gái chúng ta ra ngoài nói chuyện điện thoại, vành mắt đều ửng đỏ."
"Sao lại vậy?"
"Chắc là do đau lòng quá đi, con bé kia phải ở sân bay đón năm mới."
Lục Vân Chương thổn thức một trận, sau đó mới lo lắng hỏi: "Hai người trong giới yêu nhau, thân phận vẫn phải là như vậy....!Aiz, bà nói xem, nếu con nhà mình vất vả, chịu khổ thì hai mình cũng không thể ngồi yên nhìn thấy nó như vậy."
Liễu Hân Mẫn thở dài lần thứ ba.
10g50, đồng hồ sinh học đúng giờ khuấy động trong cơ thể của ba mẹ Lục, hai người họ liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Lục Ẩm Băng ở một bên nói: "Ba mẹ, hai người đi ngủ đi, con đón giao thừa là được rồi."
Lục ba Lục mẹ gật gật đầu, cầm tay về phòng ngủ.
Lục Ẩm Băng ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong phòng khách, bật TV, là tiết mục chuẩn bị đón Xuân, điều chỉnh âm lượng rất thấp, đồng hồ treo tường từng giây từng phút di chuyển, ở nơi rất xa tựa hồ truyền đến tiếng pháo, xa xa phía chân trời pháo hoa như đang dần xuất hiện rực rỡ cả khoảng trời.
Người dẫn