Hạ Dĩ Đồng đăm chiêu nhìn Phương Hồi, ánh mắt của Phương Hồi lại tránh né tầm mắt của cô, trong lòng Hạ Dĩ Đồng liền vang lên tiếng chuông cảnh báo: Chắc chắn là có biến!
Cô vốn không phải là người hay hóng chuyện người khác, nhưng mấy ngày gần đây tâm tình rất tốt, đối với chuyện gì cũng có hứng thú.
Huống hồ hiện tại tình huống này chính là trợ lý của cô chứ không phải ai khác, một người thanh tâm quả dục thoạt nhìn như đã trải qua nhiều chuyện tình cảm.
Hạ Dĩ Đồng ho khan một tiếng.
Phương Hồi đang nhìn những món điểm tâm trong tủ kính.
Hạ Dĩ Đồng gõ gõ bàn.
Ánh mắt Phương Hồi đổi hướng nhìn lên trần nhà của phòng nghỉ.
"Cùng ai nói chuyện phiếm?" Hạ Dĩ Đồng đến gần mặt Phương Hồi, cười dịu dàng.
"Chỉ là một người bạn thôi."
"Nam hay nữ?"
"Em bỗng nhiên nhớ tới lịch trình hai ngày sau của chị hình như có thay đổi, em đi xem một chút." Phương Hồi cúi đầu lục lọi trong túi, đầu như muốn chui vào trong túi luôn vậy, Hạ Dĩ Đồng cười cười, đành buông tha cho cô.
Sớm muộn gì cũng sẽ biết, khi thời điểm thích hợp, cô cảm thấy Phương Hồi sẽ nói cho cô biết chuyện này.
Hai người đều mang tâm tư riêng, 1g sáng mới thuận lợi lên máy bay.
Gió tuyết cũng ngừng, hai người vừa lên máy bay liền thiếp đi, đêm giao thừa cứ như vậy trôi qua.
Sáng mùng Một, Hạ Dĩ Đồng bị đánh thức bởi điện thoại của Lục Ẩm Băng, cô hưởng thụ đãi ngộ được bạn gái mình gọi dậy, tối qua cô ngủ không đủ giấc, nhắm mắt lại đi đánh răng, điện thoại di động mở loa, mơ mơ màng màng nghe Lục Ẩm Băng nói chuyện, có khi mơ hồ mà nói phụ hoạ hai ba câu.
Lục thị gia tộc cũng được phát huy uy lực, khiến cho Lục Ẩm Băng hôm nay phải chạy tới chạy lui ba nhà, bây giờ cũng không như trước, ngày đầu năm đi đâu đều có quy định nghiêm ngặt cả.
Điện thoại di động của Lục Ẩm Băng đặt ở đầu giường, mở loa lớn, than thở với Hạ Dĩ Đồng: "Aiz, em nói xem, chị từng tuổi này rồi sao phải còn theo ba mẹ chúc Tết họ hàng chứ?"
Hạ Dĩ Đồng phun bọt kem đánh răng trong miệng ra: "Cái gì từng tuổi này, chị không phải là mới 18 thôi sao?"
"Phụt," Lục Ẩm Băng liền vui vẻ, "Em, cái con người này.."
"Em thích chị."
"Biết rồi, biết rồi." Tuy Lục Ẩm Băng đang ở trong phòng mình, nhưng cô vẫn sợ ba mẹ mình sẽ nghe thấy, "Lúc nào cũng trêu chọc chị, đừng bảo là ghẹo fans nhiều quá nên thành thói quen nha."
Lục Ẩm Băng thuận miệng nói, bên Hạ Dĩ Đồng không lên tiếng, cô liền "chậc chậc" vài tiếng: "Hoá ra là sự thật a."
Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Lần sau em không nói lung tung vậy nữa, em chỉ thích mỗi chị, còn gặp fans thì chỉ diễn vậy thôi."
"Vậy fans của em thật đáng thương."
"Bọn họ cộng lại cũng đâu bằng ngón tay của chị đâu." Hạ Dĩ Đồng nói.
Hai người cứ thế nói chuyện phiếm cho tới khi Lục Ẩm Băng tắm xong, Hạ Dĩ Đồng cũng mặc quần áo xong, chuẩn bị đi ra ngoài, gửi cho nhau nụ hôn gió rồi cúp máy.
Lục Ẩm Băng đi gặp chị em họ hàng bên nhà chú và cậu, còn Hạ Dĩ Đồng thì tràn đầy nhiệt huyết đi công tác.
Phải, có bạn gái thì đi làm càng có thêm động lực, chỉ cần qua hai ngày một đêm nữa thôi, cô có thể gặp Lục Ẩm Băng rồi.
Lúc người ta chú tâm vào việc gì đó, thời gian trôi qua rất mau, công việc bận rộn của ngày mùng Một cũng thuận lợi kết thúc, buổi tối video call, nghe Lục Ẩm Băng than thở chuyện cô bị chèn ép bởi "con nhà người ta".
Hạ Dĩ Đồng khó mà tưởng tượng được bộ dáng luôn luôn kiêu ngạo của Lục Ẩm Băng bị chèn ép như nào, Lục Ẩm Băng nói: "Em thử tưởng tượng một chút Lương Thư Yểu đối với chị như nào."
Hạ Dĩ Đồng liền thấy hình ảnh cụ thể trong đầu mình, cảm thấy đối phương như lập tức bay vào Lục Ẩm Băng hôn moah moah liên tục vậy.
Cô híp mắt lại, hỏi: "Con gái lớn của dì Tư bên nhà ngoại có ở đó không?"
Lục Ẩm Băng nói: "Hai ngày nữa mới sang nhà đó, bộ em có hứng thú với người này hả?"
"Em chỉ hứng thú với chị thôi." Hạ Dĩ Đồng thẳng thắn nói.
"Hứng thú cái gì?" Lục Ẩm Băng mấy nay học hỏi rất nhiều, như được mở rộng ra một kho tàng tri thức mới.
"Hứng thú gì chỉ đối với chị mới có."
"Rất rửa mắt mong chờ nha."
"Tối mai gặp." Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Lục Ẩm Băng tắt video call, không ngủ, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển sổ ghi chép mấy ngày nay, ngồi đọc chăm chú từng cái một, mười năm mài một kiếm, cô xoa xoa trang giấy, ánh mắt kiên định: Tối mai phải làm.
Hạ Dĩ Đồng ngủ dậy, mới 4g sáng, ngủ tiếp, buổi sáng phải lên máy bay về thành phố B, tới nơi đã là 12g trưa, cách thời gian ước định vào buổi tối là 8 tiếng nữa.
Thu hình cho tiết mục là 2g chiều, trước khi lên sân khấu, Hạ Dĩ Đồng đã chuẩn bị trước nửa tiếng, đem kịch bản nhớ rõ, toàn bộ quá trình quay đều rất tốt, không nói dư thừa gì cả, cũng không làm gì quá lố.
Nếu ai quen biết rõ với cô, thật ra cô không phải có năng lực đặc biệt gì mà phát huy theo tình huống đâu, chỉ là cô quá mức khẩn trương nên không dám có chút sai phạm nào.
Ghi hình xong, một mình Phương Hồi tự trở về, cô thì lại dựa vào tấm bản đồ Lục Ẩm Băng đưa cho cô, đi ra ngoài, ở lối ra thấy một chiếc xe, cô che kín mình từ đầu tới chân, chỉ chừa hai mắt, trên xe có một cô gái, đưa cho cô chìa khoá xe và một chìa khoá khác, sau đó thì xuống xe, rời đi.
Hạ Dĩ Đồng click mở bản đồ, nhập địa chỉ mà Lục Ẩm Băng đưa cho cô, bắt đầu xem đường.
Gió đêm mát mẻ, chiếc xe SUV cứ thế chạy trên đường, Hạ Dĩ Đồng được hướng dẫn bởi giọng nói nữ AI, một đường lái xe vào một khu biệt thự cao cấp.
Nơi này hơn phân nửa là tài sản riêng của Lục Ẩm Băng mua.
Khi xe chạy gần tới biệt thự, Hạ Dĩ Đồng liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh, không khỏi líu lưỡi, một biệt thự lớn như vậy, sợ là cả gia tài của mình mua cũng không nổi.
Cô rụt bả vai lại, dừng xe lại, dùng chìa khóa Lục Ẩm Băng đưa cho cô để mở cửa, sau đó lại nhấn mật mã đi vào trong biệt thự.
Quá lớn, đây là ấn tượng đầu tiên của cô, nhưng điều này cũng không quan trọng, bây giờ không phải là lúc thưởng thức cách bố trí nơi đây, cô trực tiếp đi lên lầu, sau khi tìm hết tám phòng, mới tìm thấy phòng ngủ chính, bật