Khi đã quen với việc phải chia ly, sự quyến luyến không nỡ cũng đành ẩn sâu trong đó.
Hai người giống hệt như hai ngày trước, thay phiên nhau đi rửa mặt, Hạ Dĩ Đồng đưa Lục Ẩm Băng ra khỏi cửa trước, sau đó kéo vali đặt cạnh ngay cửa, đóng cửa lại, chạy đến sân bay.
Người đưa cô đi vẫn là Tiết Dao, lúc đi không khí vẫn vui vẻ hệt như lúc đến, âm nhạc trong xe chậm rãi bao quanh lấy không khí yên tĩnh của hai người, hai người một đường vẫn không nói câu nào.
"Tháng 7 gặp lại." Cô xuống xe, vẫy tay với Tiết Dao.
"Tháng 7 gặp." Tiết Dao quay đầu xe lại, lái xe đi mất.
Ngày đầu tiên trở về, Hạ Dĩ Đồng nghỉ ngơi một chút, buổi chiều thì ở nhà nghiên cứu kịch bản, buổi tối, kỳ nghỉ của Phương Hồi cũng kết thúc, hôm sau, cùng với cô bay đến một nơi thắng cảnh nào đó, tham gia bộ phim truyền hình mới, toàn bộ tháng tư hệt như con ngựa đang bị roi ở phía sau quất, chạy hùng hục về phía trước.
Đầu tiên, cô ở lại đoàn phim 2 ngày, sau đó lập tức chạy tới tổ tiết mục 《Sao Thủy đụng Trái Đất 》, không ngừng ghi hình cho chương trình, tham gia chương trình thực tế, cô không lần nào không dốc hết toàn lực, tổ tiết mục vì ratings của chương trình mà cho cô xuất hiện liên tục, khiến Hạ Dĩ Đồng trong lòng than khổ không ngừng.
Sau khi ghi hình xong cho chương trình, thời gian nghỉ ngơi một đêm cũng không có, liền phải bay về đoàn phim, lấy lại tinh thần, dưới ống kính liền bày ra phong thái vốn có.
Tô Hàn nhận phim cho cô, tất nhiên sẽ không phải là bộ phim tầm thường, đạo diễn và tổ giám chế cũng là nhân vật có tiếng trong giới phim truyền hình, tuy không nghiêm khắc bằng Tần Hàn Lâm, nhưng cũng không phải là quay qua loa cho có chuyện, huống chi bản thân Hạ Dĩ Đồng lại rất nghiêm túc trong chuyện này.
Cả hai chuyện đều dốc hết sức lực, ngay cả người hay mài sắt cũng phải mệt mỏi, nụ cười trên mặt Hạ Dĩ Đồng không còn nữa, thay vào đó là sự mỏi mệt, ai nấy đều có thể nhìn ra, lúc không quay phim, ngay cả miệng cô cũng lười mở, chỉ ngồi đó ngẩn người, để bản thân trống rỗng, đôi khi ngồi nghỉ thì ngủ một chút, buổi tối, những cuộc trò chuyện qua video call với Lục Ẩm Băng ngày càng bị gián đoạn, vừa nói vài câu là cô liền ngủ say.
Lục Ẩm Băng thấy cô ngày càng trầm mặc, tâm như lửa đốt, nhưng bản thân cô cũng không thể chạy tới đây, chỉ có thể gọi người đưa thuốc bổ một ngày ba bữa cho cô, tán gẫu với cô.
Tập thứ bảy của chương trình là sinh tồn trong tự nhiên, hai ngày hai đêm, Hạ Dĩ Đồng trong mấy tập chương bất tri bất giác mặc định là người dẫn đầu bọn họ.
Một ngày trước khi quay, cô phải diễn một cảnh dưới mưa lớn tận nửa giờ, sợ bản thân sẽ phát sốt, trở về liền dùng chăn quấn lại, thậm chí ở trong phòng nghỉ, sân bay, cũng quấn chăn không buông tay, rốt cuộc cũng không phát bệnh gì.
Sinh tồn dã ngoại này là sinh tồn dã ngoại thật sự, tổ tiết mục chỉ phát cho các cô những vật dụng cần thiết, còn chuyện khác đều mặc kệ, trong hai ngày nay, phải lăn lộn trong bùn đất, khi tổ tiết mục tuyên bố quay xong, sắc mặt Hạ Dĩ Đồng trắng bệch, miễn cưỡng lên xe về khách sạn, sau đó thì ngất đi cạnh Phương Hồi.
Màn đêm buông xuống, Hạ Dĩ Đồng sốt cao không giảm, nửa đêm phải vào bệnh viện truyền dịch, bị truyền thông chụp được, ngày hôm sau liền lên hot search.
Lục Ẩm Băng sau khi xem xong Weibo, suýt nữa là xúc động trực tiếp đặt vé máy bay qua, bị Tiết Dao cản lại: "Em đi làm cái gì? Quấy rầy hay sao? Chỉ là phát sốt thôi, không phải chuyện gì trọng đại, trước kia chẳng phải em cũng từng bị thương hay sao?"
Lục Ẩm Băng trợn mắt, giận dữ nhìn, cùng cô trợn mắt to mắt nhỏ hồi lâu, thở dài, ý bảo cô ấy buông tay mình ra.
Tiết Dao buông tay, khuyên nhủ hai câu, đơn giản là cho cô bình tĩnh lại, không cần phải nháo lên vậy, em chỉ cần ở đây chuyên tâm quay phim, rồi lại nói thêm một câu: "Tôi bảo Tô Hàn đi thăm em ấy rồi."
Lục Ẩm Băng: "Chị cùng cô ấy còn có giao tình?"
"Chỉ là một trong những đứa trẻ trước đây thôi," Tiết Dao nói, "Tôi đi gọi điện cho cô ấy."
Nếu Tô Hàn chờ yêu cầu từ Tiết Dao, vậy làm người đại diện như cô thật không ra gì, Tiết Dao gọi điện thoại cho cô, là lúc cô đang đi đến trường quay, đúng vậy, sau khi Hạ Dĩ Đồng nghỉ ngơi, qua ngày hôm sau thì bình thường, cô liền đi quay phim.
Tô Hàn đối với Tiết Dao vẫn cung kính như thường lệ, nhưng giữa hai người quả thật không có gì để nói, sau này Hạ Dĩ Đồng ở dưới trướng của đối phương, cô vừa cảm thấy tiếc vừa cảm thấy may mắn cho em ấy.
Hạ Dĩ Đồng vẫn luôn liều mạng với công việc, Lục Ẩm Băng ở xa, nước xa không giải được cơn khát gần, Phương Hồi chỉ là trợ lý, căn bản không quản được cô, Tô Hàn vừa đến, như sấm rền gió cuốn, trực tiếp hộ tống Hạ Dĩ Đồng từ phim trường về khách sạn nghỉ ngơi, còn thuận tiện xin nghỉ hai ngày.
Cuối tháng 4, chương trình truyền hình thực tế cũng kết thúc, Hạ Dĩ Đồng đi hai ba nơi nghỉ ngơi, cuối cùng cũng trở về với tiết tấu quay phim, Hạ Dĩ Đồng được ăn ngon ngủ ngon, cô lại không thấy quen, chỉ thích ứng được mấy ngày.
Khí sắc dưới sự nghỉ ngơi, dần dần khôi phục lại, gặp ai đều là gương mặt tươi cười như trước, tâm tình lo lắng của Lục Ẩm Băng trong một tháng qua, cuối cùng cũng được bỏ xuống, mỗi tối đều nói chuyện với nhau về chuyện thú vị xảy ra ở đoàn phim, cảm thấy khoảng cách giữa hai người dần gần lại.
Mấy lời nói lăng xe của công ty, Hạ Dĩ Đồng vẫn làm theo đưa lên chương trình phát sóng, truyền thông thừa dịp bịa đặt, nói lung tung, thái độ của Hạ Dĩ Đồng đối với Sầm Khê "bất tri bất giác" trở nên tốt hơn, còn thường hay trêu ghẹo cô ấy.
Đây cũng không tính là hoàn toàn diễn, Sầm Khê và Khương Địch giống nhau, cũng không có tâm cơ gì, từ lúc cô ở chung tới nay đều cảm thấy thoải mái, nếu bỏ qua chuyện lăng xê, cô cũng nguyện ý làm bạn với hai người này.
Sầm Khê đã ngầm đi xin lỗi cô, nói là do công ty yêu cầu, cô cũng bất đắc dĩ phải làm theo, hy vọng nữ thần