Do tình tiết của bộ phim《 Phá Tuyết 》dài và phức tạp, nên bộ phim kéo dài gần 3 tiếng, trong những năm gần đây, ít có bộ phim nào ở trong nước có độ dài như vậy, thỉnh thoảng có vài bộ phim bom tấn thuộc thể loại khoa học viễn tưởng của nước ngoài, mới dám thử thách chuyện này, này của là biểu đạt sự tự tin của nhà sản xuất: chúng tôi dám làm ra một bộ phim dài 3 tiết, chú trọng từng chi tiết nhỏ nhất, khẳng định sẽ giữ chân khán giả, thu hút lượt mua vé.
Nếu thời lượng của bộ phim dài như vậy, thì trailer đương nhiên sẽ không ngắn, so với đa số đoạn trailer của những bộ phim khác, chỉ dài hơn một phút, nhưng với phim 《 Phá Tuyết 》lại dài gấp đôi, ước chừng khoảng 3 phút.
Ngay đầu đoạn trailer là một mảnh trời tuyết trắng, gió thổi lạnh lẽo, đây là cảnh quay mà đoàn phim bay ra nước ngoài thu được, hậu kỳ lại được khâu dựng thêm, hình ảnh, màu sắc tự nhiên, không đậm cũng không nhạt, không quá sáng hoặc quá tối, không hổ là Tần Hàn Lâm luôn đề cao "cái đẹp", chẳng những nhân vật đẹp mà bối cảnh cũng phải đẹp, liếc mắt nhìn một cái là ý đẹp, làm hài lòng người xem.
Dưới chân núi tuyết, có một ông lão vừa cuốc đất vừa hát, lời bài hát không nghe rõ lắm, chỉ là giai điệu ngẫu hứng giữa chốn núi rừng hoang sơ, tùy ý ngâm nga mà thôi, ống kính cũng không tập trung vào ông lão quá nhiều, ông lão đi vào làng, một cô bé mặc áo trắng phấn, ngồi trước thèm cửa tre đang điêu khắc đồ vật gì đó, tuyết rơi tán loạn bên ngoài, đôi chân của cô bé trắng nõn, lại không hề cảm thấy giá lạnh của mùa đông, ống kính liền chuyển đến tay cô bé, cô bé tay đang cầm con dao, bảng hiệu gỗ, theo từng động tác của cô, từng mảnh gỗ nhỏ rơi xuống, hai chữ "Phá Tuyết" xiêu xiêu, vẹo vẹo xuất hiện trên tấm gỗ.
Ông lão buông cuốc xuống, cô bé ngửa đầu lên, nhìn với ông lão rồi cười, nụ cười này, tựa như làm băng tuyết xung quanh tan ra: "Sư phụ."
Ông lão cầm con dao trên tay cô bé, nói: "Con nên khắc như vầy."
Hai má cô bé phồng lên, lại cầm con dao lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Động tác và thần thái của cô vẫn không hề thay đổi chút nào, thời gian trôi qua, đã là tháng 3, mùa xuân, phía Nam sông Dương Tử, đây là lúc cây cối bắt đầu nảy mầm.
Cảnh quay này không phải chuyển biến đột ngột, người xem khó lòng nhận ra, nhưng đối với người trong hậu kỳ, thật sự mới biết được cảnh này khó khăn như nào.
Khán giả trước màn ảnh xem đến cảnh mùa xuân, sẽ kinh ngạc mà "à" một tiếng, lúc đó mới nhận ra là thời gian đã trôi qua nhiều năm.
Cô bé năm nào giờ đã cao hơn, mặt mày thanh tú, đôi chân trần ngồi ngoài cửa thềm tre, giờ lại đung đưa trên cành cây, miệng thì ngậm cán dao, trên tay vẫn là mộc bài, cô dõi mắt nhìn từ xa, có một đứa trẻ đang vội vàng chạy đến đây.
Cô bé cất con dao khắc đi, mộc bài tùy ý nhét vào trong ngực, để lộ ra một góc nhỏ, mơ hồ nhìn thấy, mộc bài này vẫn đơn sơ như năm đó, hai chữ "Phá Tuyết", trong ngực lấy ra một mẫu rơm khô, nằm trên cành cây, lười biếng mà bắt chéo chân, cọng rơm trong miệng đưa lên đưa xuống.
Đứa trẻ kia mặc trang phục lộng lẫy, dung mạo tinh xảo, liếc mắt nhìn một cái rất khó phân biệt là nam hay nữ.
Đây chính là lần đầu tiên Kinh Tú và Trần Khinh gặp nhau.
"Tên ta là Hồng Vũ."
Do giới hạn về mặt thời gian, chỉ có một lời kịch này.
Đoạn trước có thể thấy được công lực của người biên tập ghép nối, không khỏi làm cho người khác "sương khói mờ ảo", không hiễu rõ nội dung gì, đoạn sau lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác hơn, làm cho người ta không nỡ chớp mắt.
Cảnh quay đầu tiên là điệu múa kinh diễm của Hạ Dĩ Đồng, tiếng trống dồn dịp, giống như một cơn vũ bão, khí thế dồn dập, khiến mọi người càng chú ý màn ảnh hơn, mỹ nhân chân trần đeo chuông vàng, dường như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng cũng rất nhanh, tiếng trống ngừng lại, một nửa mặt nạ đồng rơi xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, nhiếp hồn đoạt phách của Hạ Dĩ Đồng, đuôi lông mày như đuôi bò cạp đầy chất kịch độc, đang nhe nanh múa vuốt, tựa như là đang trực tiếp săn lòng người, đẹp đến mức khiến người ta kinh hãi.
Sở Vương vỗ tay, cười to, ban thưởng, phong phi.
Một làn sóng ngầm như bắt đầu kích động.
Trong hai phút tiếp theo, Trần Khinh và Kinh Tú lướt qua nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Trong triều đình, Kinh Tú không hề để tâm đến quốc sự, hai người bí mật hợp mưu, liên tiếp loại bỏ Đại hoàng tử và những người uy hiếp đến vị trí Thái tử tương lai sau này của Kinh Tú, Thái tử đại xá thiên hạ, ở trên tường thành vung tay hô to, nhất thời nổi bật vô song.
Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, Cô Tang tiến vào thành, sinh linh đồ thán, nước mất nhà tan, toàn bộ quá trình đều được biên tập ghép nối với tiếng trống, hậu kỳ còn bỏ thêm tiền, đặc biệt làm thêm hiệu ứng rung động lòng người, mỗi một cảnh đều rất hoàn mỹ.
Cuối cùng Kinh Tú bị bắt, lưng dựa vào cửa điện Chiêu Dương, tóc dài bồng bềnh, ánh mắt đỏ rực, trong mắt đều là phẫn nộ cùng thâm cừu đại hận, đối diện với ống kính, nói gằn từng chữ một: "Ta...muốn gϊếŧ ngươi!"
Là nhân vật chính trong bộ phim, Kinh Tú lại rơi vào thảm kịch như vậy, khiến cho người khác đều tò mò, cảm thấy căng thẳng tột cùng.
Màn hình tối lại, âm thanh đột nhiên dừng hẳn.
Một mũi tên tựa như được phóng lên trời, bùm một tiếng, hai chữ "Phá Tuyết" xuất hiện trên màn hình, sau đó, còn có từng giọt từng giọt máu chảy xuống, lại là tiếng trống vang lên, trên màn hình xuất hiện một màn chữ: Ngày 1 tháng 7 năm 2017, chiếu toàn quốc! Mong mọi người đón xem!"
Lần đầu Hạ Dĩ Đồng cảm nhận được sức hút từ nghệ thuật thị giác như vậy, phần lớn cảnh quay trên trailer cô đã đều xem trực tiếp ở trường quay, có cảnh quay của cô, nhưng mà cảm giác khi xem trailer hoàn toàn mới mẻ, mới đến mức cô còn hoài nghi, cảnh này mình chưa đóng qua.
Bản thân cô bị sốc, chắc hẳn fan chờ đợi hơn một năm còn hơn thế nữa.
【Đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng tung trailer, tui biết là sẽ không làm tụi tui thất vọng [khóc]】
【A a